Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Thổ phỉ, hử?


trước sau

Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, động tác lại rất dịu dàng.

Thuốc mỡ màu trắng đục dần lan ra khắp vết máu bầm.

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của thuốc, Thẩm Phồn Tinh nắm chặt lớp chăn mỏng dưới thân, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên.

"Sao lại không nói nữa? Vừa rồi không phải còn nói rất tốt sao? Hử?"

Bên tai xuất hiện một hơi thở ấm áp, giọng nói dịu dàng dễ nghe gần trong gang tấc.

Thẩm Phồn Tinh vội xốc thân mình, trên eo cô lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt.

"Ðừng nhúc nhích."

Lòng bàn tay ấm áp làm dây thần kinh của Thẩm Phồn Tinh căng như dây đàn, cả người cô cứng đờ, giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên lại vang lên bên tai.

"Chờ cho thuốc mỡ khô đã."

Thẩm Phồn Tinh không động đậy nữa, không lâu sau, cô có chút khó chịu mới cất giọng.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi..... hiểu lầm anh."


Trong không gian vang lên một tiếng cười nhỏ trầm thấp, chỉ một lát sau, Bạc Cảnh Xuyên đã đứng thẳng dậy.

"Thổ phỉ?"

"... Xin lỗi."

Thẩm Phồn Tinh vô cùng xấu hổ, cô chỉ có thể ngại ngùng xin lỗi.

"Ðời này không ngờ sẽ có người dùng hai chữ này để hình dung về con người tôi."

"..... Tôi cũng là lần đầu tiên hình dung người khác như vậy."

"Lần đầu tiên? Vậy tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?"

"Tóm lại..... Thật xin lỗi."

Cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đặt trên eo mình đã rời đi, người cũng đã đứng dậy, Thẩm Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên, cẩn thận kéo lại quần áo.

Cô xoay người nhìn người đàn ông cao lớn đứng phía sau mình.

Cặp môi mỏng kia hơi cong cong, đôi mắt trong veo của hắn giờ đây đang nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Phồn Tinh đột nhiên có một loại cảm giác không thể che dấu được, cô theo bản năng lùi về sau một bước, Bạc Cảnh Xuyên lại tiến đến gần cô một bước.


Cô vừa lùi, hắn lại tiến....

Cứ lặp lại vài lần như thế, bả vai cô đã sắp chạm đến tủ quần áo rồi.

Cô theo bản nãng còn muốn lui về sau nữa, cả người cô áp sát trên cửa tủ.

Ngay lúc này, bên hông cô xuất hiện một cánh tay thon dài hữu lực.

Cô có chút hoảng sợ ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm như hồ nước sâu của Bạc Cảnh Xuyên.

Hắn là một người đàn ông ưu tú, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, lại thêm khí chất trầm ổn
mà cao quý nữa, đối với phụ nữ mà nói, đó quả thực là sự cám dỗ vô cùng lớn.

Hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả vào mặt cô, ánh mắt trói chặt cô, khiến cho cô ngay cả một tia trốn tránh cũng không có.

"Chỉ nói lời xin lỗi, có vẻ như không có thành ý lắm."

Trái tim Thẩm Phồn Tinh run lên: "... Vậy anh muốn phải làm sao mới được?"


Sống lưng thẳng tắp của Bạc Cảnh Xuyên áp xuống, trán hắn kề sát trán cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi hòa vào không khí.

"Giả ngây giả dại."

Con ngươi trong vắt của Thẩm Phồn Tinh hơi lóe lên.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, sự lạnh lẽo, sự cưỡng ép bá đạo của hắn, còn có cả tiếng tim đập như nổi trống của chính mình.

"Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy nóng lòng muốn làm một việc đến thế, em thật là phiền phức mà."

Hàng mi không kiềm chế được mà run rẩy, giọng nói trầm thấp mà lại khàn khàn của hắn, tựa như một đóa anh túc vậy, bay theo không khí chui vào trong cơ thể, khiến cả người cô ngứa ngáy tê dại.

"Bạc Cảnh Xuyên, anh... anh đã nói, trong thời gian theo đuổi..... lời của quân tử, không thể lật lọng được...."

"Quân tử? A..." Bạc Cảnh Xuyên khẽ cười: "Không, tôi là thổ phỉ."
Lần đầu tiên Thẩm Phồn Tinh cảm thấy, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Sao lại xúc động như vậy, sao có thể nói những lời như vậy với Bạc Cảnh Xuyên.

Bây giờ hắn lấy lời nói của cô đánh ngã cô, giờ cô phải đáp lời hắn như thế nào đây?

"Có biết người phụ nữ của thổ phỉ đến như thế nào không?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện