"Này, Thẩm Phồn Tinh, cô đừng có được nước lấn tới! Thiên Nhu đã nói vậy rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?!"
"Đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm! Cô là cái thá gì mà dám tới trước mặt tôi hô to gọi nhỏ?"
Đối với Lâm Phỉ Phỉ thích chứng minh cảm giác tồn tại, Thẩm Phồn Tinh thật sự rất chán ghét cô ta!
Tại sao ngay cả mấy người bạn bên cạnh Thẩm Thiên Nhu cũng đều là những mặt hàng độc đáo như vậy?
"Cô!.
" mắt Lâm Phỉ Phỉ lập tức đỏ lên.
Đúng lúc đó, một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai họ.
"Có chuyện gì thế?"
Thẩm Phồn Tinh không thèm quay người cũng biết người đến là Tô Hằng!
Lâm Phỉ Phỉ thấy Tô Hằng đến đây, lập tức liền có tự tin: "Anh họ! Anh xem, Thiên Nhu lại bị người phụ nữ này bắt nạt!"
Tô Hằng đi đến giữa mọi người, lúc tầm mắt lướt qua người Thẩm Phồn Tinh, con ngươi thâm trầm lập tức xẹt qua một mạt kinh diễm.
Đã nhiều năm như vậy rồi, dường như đây là lần đầu tiên anh ta thấy Thẩm Phồn Tinh mặc quần áo khác mà không phải đồ công sở.
Bộ lễ phục này, vô cùng hoàn mỹ phô ra dáng người cao gầy của cô!
Khác với vẻ âm trầm vô cảm lúc trước, bộ dạng lúc này của cô vô cùng mới mẻ, xinh đẹp rạng ngời!
Thấy được sự thưởng thức trong mắt Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu âm thầm cắn chặt răng.
"Không có việc gì đâu, Hằng ca ca, chúng ta đi thôi.
"
"Đi cái gì chứ? Anh họ tớ đến rồi, cậu còn sợ cái gì?"
Lâm Phỉ Phỉ kéo tay Thẩm Thiên Nhu, nói với Tô Hằng: "Anh họ, anh nhìn chiếc váy trên người cô ta đi, rõ ràng Thiên Nhu mặc vào sẽ đẹp hơn, vậy mà cô ta cứ cố tình muốn đoạt của Thiên Nhu! Chúng em khuyên mãi để cô ta nhường váy lại, nhưng cô ta không đồng ý!"
Tô Hằng nghe vậy nhíu mày, thanh âm âm trầm.
"Không còn bộ khác để chọn sao? Nhất định phải là cái này?"
Lâm Phỉ Phỉ trong lòng ủy khuất: "Nhưng mà Thiên Nhu thích mà!"
"Không có gì đâu, bỏ đi, nếu chị ấy yêu thích không muốn nhường thì em cũng muốn tranh giành với chị ấy.
"
Nhưng lời này nói ra lại mang giọng điệu thất vọng