Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì mà khiến em thất điên bát đảo như thế?
Em có thể trả lời ngay không cần suy nghĩ, liệt kê hết điều này đến điều khác mãi không có hồi kết. Nhưng khi họ hỏi, khuyết điểm của anh là gì? Em lại suy nghĩ thật lâu, thật lâu, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười trả
lời là anh không cần em! Trong lòng em, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của anh.
Trần Tử Hàn tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc,
chỉ cần Y Bối không ầm ĩ, anh đều cảm thấy vui vẻ. Lần trước anh và
Hướng Thần đi Hoàn Quang thương lượng dự án hợp tác nhưng bị Lộ Ôn Diên
chơi một vố, anh ta để hai người chờ mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại còn
tỏ ra dửng dưng, không có ý định hợp tác với Quảng Vũ. Trần Tử Hàn đã
từng tìm hiểu qua tính cách của Lộ Ôn Diên, biết anh ta xưa nay không
bao giờ chịu để bản thân bị tổn thất nên anh không trực tiếp hạ giá
thành mà trái lại, tiếp tục đợi anh ta ra quyết sách cuối cùng. Quả
nhiên, sau đó không lâu, khi Trần Tử Hàn quay lại đó lần thứ hai thì
thái độ của Lộ Ôn Diên đã bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh đưa ra giá hợp
lý, Lộ Ôn Diên cuối cùng cũng chấp nhận.
Báo giá cao hơn khá
nhiều so với tưởng tượng của Thân Thiệu An. Quảng Vũ có thể dựa vào danh tiếng của Hoàn Quang nên giá cả không thành vấn đề, ký được hợp đồng
với Hoàn Quang là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lúc này công
việc thuận lợi, toàn bộ nhân viên trong công ty đều tỏ ra rất hăng say,
hoàn toàn tin tưởng vào viễn cảnh tương lai của công ty. Thân Thiệu An
thấy mọi người làm việc nghiêm túc, hết giờ làm liền mời mọi người đi
uống rượu, đương nhiên chẳng ai chê bai món hời ấy.
Trần Tử Hàn
vốn không muốn đi, cuối tuần này Y Bội sẽ tới chỗ anh, quan hệ giữa hai
người hiện giờ đã hòa hợp, anh không muốn phá hỏng lần nữa. Hơn nữa, từ
sau khi giảng hòa, Y Bối tỏ ra rất yên phận, rất nghe lời khiến anh
không khỏi tự ngẫm có phải bản thân đã dành quá ít thời gian cho cô hay
không.
Trần Tử Hàn vừa mới từ chối đã bị mọi người phản bác. Anh
là “công thần” của dự án hợp tác lần này, không thể không đi ăn mừng.
Trần Tử Hàn nhìn về phía Thân Thiệu An, vốn nghĩ anh ta sẽ nói đỡ cho
mình vài câu, nhưng Thân Thiệu An lại làm như không nghe thấy anh nói.
Trần Tử Hàn không biết phải làm sao, đồng nghiệp lại nhất quyết nói nếu
anh không đi thì quá coi thường mọi người, cuối cùng anh đành phải đồng
ý.
Hướng Thần lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ.
Trần Tử Hàn gọi điện cho Vương Y Bối nói tối nay anh sẽ về muộn, dặn cô đi ngủ sớm, không cần chờ anh.
Dự án hợp tác lần này thuận lợi, mọi người phải tăng ca cũng cảm thấy bõ
công. Thân Thiệu An cũng thấu hiểu suy nghĩ của nhân viên, rất hào phóng mời họ tới ăn ở khách sạn nổi tiếng nhất trong thành phố. Khó có dịp
tất cả tụ tập đông đủ, mọi người vừa tán gẫu vừa uống rượu, không ít
người đã bị chuốc say.
Tiệc tan, Thân Thiệu An thu xếp người đưa
những đồng nghiệp bị say về nhà. Lục Dĩnh nhìn lướt qua Hướng Thần, phụ
nữ với nhau, đôi khi chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư đối phương. Lục Dĩnh kéo tay Thân Thiệu An: “Cô gái kia hình như cũng say rồi, anh
đưa người ta về đi!”.
Thân Thiệu An thấy vừa rồi Hướng Thần uống
khá nhiều, liền chạy tới dìu cô. Lúc sau quay đầu lại, anh đã thấy Lục
Dĩnh đang đỡ Trần Tử Hàn. Thân Thiệu An do dự xem có nên tới ngăn cản em mình hay không, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại cho rằng Lục Dĩnh dù hay
làm những việc hoang đường nhưng vẫn còn biết chừng mực, hiểu được cái
gì nên, cái gì không, vì thế anh làm ngơ như không thấy.
Trần Tử
Hàn được Lục Dĩnh dìu lên xe, không biết còn đủ tỉnh táo hay không, chỉ
thấy anh quay sang nói với cô địa chỉ nhà mình. Giúp Trần Tử Hàn ngồi
vào ghế sau rồi, Lục Dĩnh mới bắt đầu khởi động xe. Cô quan sát anh qua
kính chiếu hậu, sắc mặt anh đỏ bừng, dù vậy, cả người anh vẫn toát lên
vẻ phong độ nhanh nhẹn, khác biệt một trời một vực với đám ma men kia.
Anh không phải người đàn ông tài giỏi duy nhất cô từng gặp, nhưng lại
khiến cô không thể quên được. Anh đối với mọi người không phải luôn lạnh lùng nhưng hành động và lời nói đều giữ một khoảng cách phù hợp nhất
định.
Một người đàn ông như vậy, bạn gái của anh hẳn là rất hạnh phúc.
Rồi sau nữa? Nếu cô là bạn gái của anh thì tốt biết bao!
Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cô, khiến toàn bộ máu trong cơ thể cô cũng
phải sôi sục. Cô vẫn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của anh, nếu anh là của cô, có phải rất tuyệt không? Lục Dĩnh mím môi, cho xe chuyển hướng.
Trong khách sạn xa hoa nhất thành phố, Trần Tử Hàn tỉnh dậy, toàn bộ quần áo
trên người đã bị cởi bỏ. Anh nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy xa
lạ. Anh nhấc cánh tay lên, phát hiện một người phụ nữ đang nằm gối đầu
lên tay mình. Trần Tử Hàn hoảng hốt nhìn Lục Dĩnh không mảnh vải che
thân. Anh rất nhanh định thần lại, đẩy Lục Dĩnh ra khỏi người mình, nhặt quần áo lên và mặc vào.
Lục Dĩnh uể oải vươn vai, nheo mắt nhìn theo Trần Tử Hàn: “Anh tỉnh rồi à?”.
Sắc mặt Trần Tử Hàn rất khó coi, anh không trả lời cô. Lục Dĩnh ngây người, chống một tay nâng đầu dậy: “Hôm qua anh uống nhiều quá, em đưa anh về… Chuyện sau đó, anh hẳn đã rõ” .
Trần Tử Hàn là người lập công,
đương nhiên bị chuốc rượu rất nhiều, đều là đồng nghiệp, anh không tiện
từ chối ai. Anh mặc lại quần áo, mặc kệ bộ dạng khó coi, anh liếc nhìn
Lục Dĩnh. Cô ta chợt rùng mình như bị tạt một chậu nước đá.
Thấy
anh một câu cũng không nói, chuẩn bị đi khỏi đây, Lục Dĩnh chủ động nói: “Anh định cứ thế bỏ đi ư? Chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm với
em?”.
Trần Tử Hàn lạnh lùng: “Tôi không biết mình phải chịu trách nhiệm gì với cô cả!”. Dù uống say, dù không nhớ chính xác những chuyện
xảy ra đêm qua, nhưng anh biết rõ, anh sẽ không chạm vào Lục Dĩnh. Đối
với phần lớn đàn ông mà nói, say rượu là chuyện cực kì thống khổ, chỉ sợ không thể yên ổn ngủ một giấc, những lúc như vậy mà làm những chuyện
tốn hao thể lực có lẽ chỉ có cường đạo mà thôi. Anh nhận thấy bản thân
mình không phải loại đàn ông đó.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)“Anh… Em thật không ngờ anh là người như vậy!”
Trần Tử Hàn thở dài: “Tôi biết cô là em họ của giám đốc Thân, cũng quý mến
cô với tư cách đồng nghiệp. Nhưng mong cô hiểu rõ, nông nỗi trong giới
hạn nhất định còn có thể được khoan dung, đừng có vượt quá giới hạn ấy,
nhất là chuyện liên quan đến sự trong trắng của bản thân. Chuyện lần này tôi coi như chưa xảy ra, cũng không nói với người khác, mong cô tự biết nên làm gì cho đúng!” .
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quá nhiên khác biệt rất lớn. Phụ nữ trong trường hợp này có lẽ sẽ chạy thật xa,
sẽ mắng chửi. Còn với đàn ông, khi bị phụ nữ bày mưu hãm hại, chỉ cần
mọi chuyện không quá ầm ĩ thì sẽ coi như không có vấn đề gì. Huống hồ,
Trần Tử Hàn biết Lục Dĩnh gài bẫy cũng chỉ vì có tình cảm với anh. Anh
thương hại cô, nhưng cái đó không liên quan gì đến tình yêu.
Sắc mặt Lục Dĩnh biến đổi, khóe miệng không ngừng run: “Anh dám chắc không chạm vào người em?”.
“Tôi chắc chắn!”
Đây là ba chữ cuối cùng anh để lại cho Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt bám theo Trần Tử Hàn cho tới khi bóng anh đã rời khỏi tầm nhìn, tiếng bước chân anh đã mất hẳn. Cô cảm thấy bản
thân thực sự đã hết đường cứu chữa! Trần Tử Hàn nói những lời như thế
với cô nhưng cô chẳng những không tức giận mà trái lại còn bị sự tự tin
của anh làm cho say đắm.
Đêm qua cô dùng mọi cách dụ dỗ anh,
không phải anh không động lòng, chỉ là khi anh tới gần cô, đôi mắt anh
cau lại rồi đột ngột đẩy cô ra. Cô đành phải dùng những lời dối trá vừa
rồi để lừa gạt anh, thế nhưng anh lại vô cùng tự tin nói với cô, hai
người hoàn toàn không xảy ra chuyện gì. Kế hoạch của cô trong mắt anh
thật nực cười, thật ấu trĩ.
Ra khỏi khách sạn, Trần Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nặng nề thở dài.
Vì sao anh tự tin như vậy?
Anh vẫn nhớ lần sinh nhật năm đó, cả cô và anh đều muốn tạo bất ngờ cho đối phương rồi cuối cùng lại thành công dã tràng. Anh quay về trường học,
mời cơm bạn bè, giới thiệu Y Bối sau đó hai người ra ngoài thuê phòng
trọ. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ phút giây ấy, sự
mê hoặc của cô đánh một đòn chí mạng vào anh, lúc đó anh vẫn kiềm chế
được, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ, hóa ra
mình thật sự là một người đàn ông chịu đựng cám dỗ giỏi.
Thời
khắc ấy anh còn có thể đè nén bản thân, tôn trọng Y Bối, huống chi bây
giờ năng lực tự kiềm chế của anh còn tốt hơn nhiều, hơn nữa, nằm bên
cạnh anh lại là người phụ nữ mà anh không có hứng thú.
Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười. Chợt nhớ ra vấn đề hiện tại, đêm qua anh không về, không biết Y Bối sẽ làm loạn đến thế nào?
Nhưng ngoài ý muốn chính là, khi anh về tới nhà, Vương Y Bối không hề trách
móc anh, ngược lại, cô còn tỏ ra thông cảm với anh. Trần Tử Hán chủ động nói với cô chuyện công ty tụ tập ra ngoài uống rượu mừng công, vì uống
quá chén nên đồng nghiệp đưa về nhà họ. Anh không đề cập tới Lục Dĩnh,
sợ cô lại miên man suy nghĩ, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc tới nữa,
chuyện như vậy dù sao anh cũng cảm thấy khó mở miệng.
Tỉnh dậy sau cơn say, trong người khó chịu. Trần Tử Hán tắm rửa xong liền đi nằm nghỉ.
Bấy giờ Vương Y Bối mới thở dài, không phải cô không để tâm tới chuyện anh
một đêm không về, chỉ là cô chợt nhận ra, tình cảm của hai người đã trở
nên quá đỗi mong manh, vậy nên cô không muốn làm nó càng yếu dần thêm
nữa.
Cô cầm quần áo bẩn của anh mang đi giặt nhưng còn chưa tới
máy giặt, bước chân cô khựng lại. Cô chậm chạp giơ tay ra, vuốt phẳng
chiếc áo. Toàn thân cô run bắn lên. Một vết son môi còn rất mới…
Vương Y Bối cắn chặt răng, thật sự muốn đi vào phòng ngủ gọi Trần Tử Hàn dậy
hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng cô lại sợ hai người cãi vã, rồi chia tay… Cô
không nỡ, cũng sợ anh sẽ rời xa cô.
Cô lặng người đứng trước máy giặt, phát hiện giữa kẽ tay có một sợi tóc nhuộm. Cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ khóc.
Cô ở nhà đợi anh về, còn anh thì lại ở bên một người con gái khác. Cô phải làm sao đây? Cô sợ mất anh, nhưng không thể làm như không thấy những
thứ bày ra trước mắt này.
Vương Y Bối lần đầu tiên thấy bản thân
đáng ghét như vậy, ngay cả dũng khi đi chỉ trích anh cũng không có, tình nguyện giả vờ tỏ ra bình thản. Trước đây cô ghét nhất những người phụ
nữ như thế, vậy mà lúc này cô lại làm những chuyện mà chính bản thân căm ghét. Sao cô biến thành bộ dạng như vậy?
Trần Tử Hàn bắt đầu
nhận ra số lần Y Bối tới căn hộ của anh ngày càng nhiều, như vậy không
vấn đề gì, chỉ có điều cô liên tục tra hỏi anh làm gì, đi đâu. Phần lớn
anh đều trả lời cô, những lúc cảm thấy phiền muộn, anh sẽ không mở
miệng, giả vờ như đã ngủ.
Điều khiến Trần Tử Hàn khó chịu nhất
chính là Vương Y Bối kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, quá đáng
hơn, cô còn gọi điện cho đồng nghiệp hỏi, xem nội dung anh và người kia
nói có giống nhau hay không.
Trần Tử Hàn rất chán nản, cảm giác
lại giống như trước kia liên tục bị cô chất vấn, cô hỏi nhưng đâu có tin câu trả lời anh đưa ra. Trước mặt cô, anh dường như không có lấy một
chút không gian tự do riêng.
Trần Tử Hàn ủ rũ nhìn Vương Y Bối: “Sao em phải kiểm tra điện thoại của anh?”.
“Em chỉ muốn biết anh thường xuyên gặp gỡ người nào mà thôi, chẳng lẽ như
vậy cũng sai? Hay là anh cảm thấy em không có tư cách xen cuộc sống của
anh?” Vương Y Bối ngừng lại một chút: “Anh sợ em kiểm tra như thế, có
phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?”.
Trần Tử Hàn bắt chéo hai
tay trên thắt lưng, trước đây anh từng nói với cô nhiều lần, hai người
yêu nhau mà không còn tin tưởng nhau chính là chuyện đáng sợ nhất trong
tình yêu. Anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, vì sao cô không thể dành lòng
tin cho anh nhiều hơn một chút?
“Nói đến cùng cũng chỉ là em không tin anh.”
“Nếu anh trong sáng thì đâu cần phải tức giận như thế? Có phải là anh đang sợ em tìm ra cái gì không?”
“Anh cứ tưởng em đã thay đổi, hóa ra vẫn vô lý như trước!”
Vương Y Bối bật người đứng dậy, ấm ức nói: “Em vô lý, vậy thì anh nói cho em
biết, phải thế nào mới là có lý? Nhắm một mắt mở một mắt để anh qua lại
với người phụ nữa khác ư? Giả vờ rằng anh vẫn còn quan tâm em như trước
ư? Tự lừa dối bản thân rằng anh chưa từng lừa gạt em ư?”.
“Cái gì mà phụ nữ khác?” Trần Tử Hàn tức giận. Rốt cuộc anh đã hiểu những gì
bạn học từng nói, đàn ông đôi khi đi lăng nhăng bên ngoài thực ra là vì
bị bạn gái bức, ngày nào cũng bị bạn gái càu nhàu bên tai rằng mình qua
lại với người phụ nữ khác, nếu người đàn ông mà còn không làm thật thì
quả là đã uổng phí hoàn nghi của bạn gái mình rồi.
“Đến tận bây
giờ anh vẫn còn lừa gạt em, anh cho rằng em là kẻ ngu si phải không? Đêm hôm nọ anh không về nhà, có phải đã ở bên cạnh người con gái khác
không? Hai người đã làm những gì? Đó là Hướng Thần phải không? Anh và cô ta đến khách sạn, là cô ta dụ dỗ anh phải không, thực ra anh không muốn đi…”
Trần Tử Hàn cắt ngang cô: “Em đừng có cả ngày nghi ngờ anh như thế được không? Chẳng lẽ anh không đáng để em tin tưởng?”.
“Tin? Anh muốn em tin anh cái gì? Anh không muốn thôi việc ở Quảng Vũ, anh
biết em không thích Hướng Thần nhưng vẫn duy trì liên lạc với cô ta… Em
thật sự không biết anh nghĩ cái gì nữa. Anh đã thay đổi rồi, trước đây
anh không bao giờ lừa gạt em như thế.” Nước mắt cô từng giọt rơi xuống.
Cô không muốn khóc, vì sao lần nào cũng là cô phải khóc, vì sao lần nào
cũng là cô phải đau khổ. “Anh nói đi, mau nói anh không lừa gạt em,
không qua lại với người khác đi!”
Trần Tử Hàn lặng lẽ nhìn khuôn
mặt đẫm nước mắt của cô, đột nhiên anh cảm thấy anh đã sai lầm. Anh cho
rằng cô khóc, anh phải thương yêu cô, nhưng giờ mới phát hiện, chính sự
thương yêu ấy đã đẩy anh và cô đi tới vực thẳm. Hiện tại với những lần
trước kia hoàn toàn giống nhau, anh ngỡ rằng rồi hai người sẽ tốt đẹp
như lúc đầu, có thể vui vẻ bên nhau, nhưng anh không ngờ, giữa họ, ngay
cả sự tin tưởng cũng chẳng còn.
Cô không hề tin anh. Dù anh không làm bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ nghĩ ra vô số chuyện, hễ anh phủ nhận
là cô lại nghĩ rằng anh lừa dối cô.
Trần Tử Hàn thực sự đã đánh
mất sự kiên nhẫn vốn có xưa kia. Trọng tâm cuộc sống của anh không còn
là Y Bối nữa, anh không muốn hằng ngày phải nghe cô càu nhàu, không muốn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô.
Thân Thiệu An nói đúng, anh không nên mềm lòng!
“Vương Y Bối, chúng ta chia tay thôi. Có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau!”
Vương Y Bối mở to hai mắt nhìn anh, nhưng rồi cô mỉm cười: “Câu này anh đã
giữ trong lòng lâu lắm rồi phải không? Chia tay với em rồi anh có thể
công khai ở bên cạnh cô ta phải không? Đấy chính là lý do anh muốn chia
tay với em phải không?”.
Trần Tử Hàn thở dài mệt mỏi: “Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ!”.
Vương Y Bối nhìn bóng lưng anh, không đuổi theo. Có lẽ chúng ta không nên ở
bên nhau! Sau lúc ban đầu anh không nói với em câu đó? Vì sao đợi đến
khi em đã toàn tâm toàn ý yêu anh, anh mới nói?
Không chỉ có phủ nhận hiên tại, mà ngay cả quá khứ cũng bị phủ nhận…
Vương Y Bối biết rõ như vậy, chỉ cần cô cãi cọ với anh, anh sẽ không lưu luyến mà nói lời chia tay, sẽ bỏ lại cô một mình mà đi.
Cô cố gắng đè nén nỗi buồn, cố gắng đối xử thật tốt với anh, vậy mà anh
chẳng buồn dành cho cô một cái quay đầu. Chỉ một câu chia tay đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người.
Cô quá ngốc, ngốc nghếch đi níu giữ tình yêu đã biến chất này.
Ban đầu cãi nhau chỉ là vì một vài chuyện nhỏ nhặt mới nghe đã buồn cười,
sau đó càng ngày càng nhiều, chỉ cần bất đồng ý kiến một chút, tâm trạng không thoải mái một chút là đã sẵn sàng cãi vã, nhìn thấy đối phương
liền cảm thấy bực mình. Người này nói người kia thay đổi, đem hiện tại
so sánh với quá khứ đẹp đẽ lại càng khó có thể chấp nhận được, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ “biệt ly”.
Vương Y Bối từ đầu tới cuối chưa
bao giờ nghĩ cô và Trần Tử Hàn lại đi tới bước đường này. Cô muốn trở
thành vợ anh, nhưng vì sao lại khó như vậy? Cô không thể làm ngơ trước
những việc vụn vặt kia, còn anh ngay cả dỗ dành cô cũng không muốn, ánh
mắt nhìn cô không còn yêu thương chiều chuộng như xưa, hết lần này tới
lần khác chê trách cô vô lý, không hiểu chuyện, thậm chí trên mặt anh
còn tỏ rõ sự chán ghét.
Cô không muốn xin lỗi anh, cô cho rằng
mình không làm gì sai. Sau nhiều lần Uông Thiển Ngữ làm công tác tư
tưởng, Vương Y Bối mới chịu gọi điện cho Trần Tử Hàn, thế nhưng anh
không nghe máy, cô lại càng phẫn nộ, tiếp tục cố chấp như trước, mỗi
ngày đều gọi điện, gửi tin nhắn, thậm chí đi tìm anh. Cuối cùng Trần Tử
Hàn không chịu được phải thay số điện thoại.
Lần đầu tiên Vương Y Bối cảm thấy lo sợ. Dù Trần Tử Hàn đã mấy lần nói chia tay nhưng cô
chưa bao giờ cho rằng hai người sẽ chia tay thật sự, tình cảm bao nhiêu
năm như thế đâu thể nói chia là chia, nói từ bỏ là từ bỏ. Anh không chịu gặp cô, không nghe điện thoại của cô, thậm chí cô còn ngồi đợi ngoài
cửa công ty anh đến mỏi nhừ hai chân cũng vẫn không thấy anh. Lê đôi
chân tê nhức rời đi, hóa ra cô chẳng là gì trong thế giới của anh, anh
đã thật sự không cần cô nữa rồi. Nước mắt của cô, nỗi buồn của cô, anh
sẽ không bao giờ để tâm tới nữa, cũng sẽ không đau lòng vì cô nữa.
Vẫn còn may là Trần Tử Hàn không hề lấy lại chìa khóa nhà mà cô giữ. Cô
thậm chí còn nghĩ, nếu như căn hộ này không phải đã ký hợp đồng thuê hai năm thì có lẽ anh đã lập tức chuyển đi nơi khác.
Sau khi bị tổn
thương nên mới hiểu ra, cô yêu anh nhiều hơn anh yêu cô, vì thế anh mới
dễ dàng nói chia tay, còn cô lại không dám.
Cô một mình năm trên
chiếc giường hai người họ từng nằm chung, quá khứ lại hiện về rõ ràng
trước mắt…. Anh giảng bài cho cô, ngồi bên cô dưới gốc cây trong sân
trường, đưa cô đi dạo phố, cùng cô trốn học đến quán net… Một Trần Tử
Hàn hết mực đối xử tốt với cô như vậy, sao có thể để mặc cô một mình
trong gian nhà lạnh lẽo này?
Năm nhất đại học, vì muốn tới gặp
anh trong ngày sinh nhật của anh mà cô đã phải ngồi xe đường dài, nôn
mửa đến dạ dày rỗng tuếch, nhưng lúc ấy cô thấy rất đáng, bởi vì cô đã
gặp người mà cô muốn gặp nhất, người mà cô nhận định cả đời này sẽ nắm
tay cô không buông.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là
một giấc mơ chính cô tưởng tượng ra? Vì sao hiện giờ chỉ còn lại một
mình cô nhớ? Vì sao lúc xa nhau, cô vẫn nghĩ tới những ưu điểm của anh,
còn trong lòng anh, cô từ lâu đã là một người đầy rẫy khuyết điểm?
Vương Y Bối ôm gối khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng. Bây giờ sẽ chẳng
có ai đến dỗ dành cô, cũng chẳng có ai vì cô mà đau lòng nữa… Cô nghĩ
không ra, vì sao quá khứ vui vẻ như vậy mà hiện tại lại trở thành như
thế này.
Cô khóc đến lúc ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, tóc dán trên mặt, gối đầu sũng nước mắt. Cô ngây người trở dậy, đi vào toilet, trong gương là một cô gái trông rất thảm hại, đầu tóc rối bù, quần áo xộc
xệch, quầng mắt thâm sì, chẳng khác nào vừa mới từ địa ngục chui lên.
Vương Y Bối giơ tay lên xoa mặt, hóa ra cô tệ hại đến mức này, thảo nào mà anh không cần cô nữa.
Cô gọi điện quấy rầy đồng nghiệp của Trần Tử Hàn rất nhiều lần mới hỏi
được số điện thoại mới của anh, nhưng mấy ngày sau cô cũng không có dũng khí gọi đi. Cô bóng gió hỏi thăm người khác về tình hình của anh, đồng
nghiệp của anh cũng rất thoải mái nói cho cô biết sắp đi công tác cùng
Hướng Thần, còn dặn cô không nên gọi điện làm phiền anh lúc này.
Vương Y Bối nhìn di động, ngay cả khóc cũng không còn sức lực nữa. Suy đoán
của cô hoàn toàn chính xác, giữa anh và Hướng Thần có mối quan hệ vượt
quá mức bình thường, lẽ ra cô nên sớm nghĩ tới. Trước đây, anh một mực
tránh xa Hướng Thần chẳng qua là vì cô không thích Hướng Thần, còn hiện
tại, anh đã không còn quan tâm tới cảm nhận của cô nữa rồi.
Đúng
thế, cô làm sao so bì được với Hướng Thần? Hướng Thần dịu dàng, hiểu
lòng người, gia thế cũng tốt, ai lấy được cô ấy chẳng phải bớt đi được
ba mươi năm phấn đấu ư?
Có phải những lúc cô và Trần Tử Hàn cãi
nhau thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên anh nhỏ nhẹ an ủi anh hay không? Có
phải những lúc cô quấy rầy anh thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên cạnh yêu
thương anh hay không?
Nếu đã như vậy, màn thua thảm hại của cô có thể lý giải được rồi.
Vương Y Bối tìm hiểu lịch bay của Trần Tử Hàn, có được thông tin rồi cô lại
trầm mặc, cô sẽ đến ngăn cản anh ư? Làm thế có lẽ anh sẽ cho rằng cô bị
điên mất. Chẳng những cô làm không nổi mà còn khiến anh càng thêm ghét
cô mà thôi.
Cô phẫn nộ đập vỡ toàn bộ đồ trang trí trong nhà, đập vỡ cả chiếc bình sứ và bộ ấm chén cô mua… Dù sao thì bày ở đây cũng
chẳng có ai thưởng thức.
Đập vỡ tất cả rồi, cô vẫn không cam
lòng. Vì sao trong đoạn tình cảm này chỉ có cô đau, chỉ có cô phải khóc
lóc thảm thương như vậy? Cô không phục.
Cô lấy di động ra, nhìn dãy số mới kia hai giây, quyết định gọi đi.
Chuyến đi công tác chung với Trần Tử Hàn lần này là do chính Hướng Thần cố
gắng giành lấy. Từ sau lần Thân Thiệu An đưa cô về nhà, quan hệ giữa cô
và Thân Thiệu An tốt lên rõ rệt. Lúc cô đưa ra quyết định này, Thân
Thiệu An chỉ thờ ơ hỏi: “Có đáng không?”.
Nếu như mọi người biết
rằng, người đàn ông kia là giấc mộng cô đã theo đuổi từ cấp ba cho tới
giờ, có lẽ sẽ không ai hỏi cô câu đó. Chỉ cần có liên quan đến anh, câu
trả lời của cô luôn là “yes”.
Đáp án nghe mới thật nực cười làm
sao! Cô cũng đã từng nghĩ, cô dành tình cảm sâu nặng cho Trần Tử Hàn bao nhiêu năm trời như vậy có lẽ chỉ là vì cô chưa có được anh. Thế nhưng,
chỉ có bản thân cô mới biết, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô đập rộn
rã đến mức nào. Nếu đó còn không được gọi là tình yêu thì là cái gì?
Chỉ còn chừng hơn mười phút nữa là bắt đầu vào làm thủ tục lên máy bay.
Hướng Thần và Trần Tử Hàn đang ngồi chờ. Thời gian này tâm trạng anh có
vẻ bất ổn, nếu không đờ người ra nhìn điện thoại thì sẽ vùi đầu vào công việc. Hướng Thần biết rõ là vì quan hệ giữa anh và Vương Y Bối nảy sinh vấn đề.
Nói cô không cảm thấy may mắn thì nhất định là giả. Trong lòng cô thầm nghĩ, đây chính là thời cơ cho mình.
Hướng Thần chăm chú quan sát sắc mặt của Trần Tử Hàn, bất giác nhoẻn cười,
cuối cùng cô cũng có cơ hội được ở với anh. Chợt tiếng chuông di động
vang lên, Hướng Thần có dự cảm không lành.
Giọng nói không chút
khách khí của Vương Y Bối vang lên trong điện thoại: “Hướng Thần, đưa di động cho Trần Tử Hàn, tôi có chuyện cần nói với anh ấy”.
Hướng
Thần muốn phản bác, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời Vương Y Bối? Cô
hoàn toàn có thể tắt máy ngay lập tức, thế nhưng, dù cô có hèn mọn dành
tình cảm cho Trần Tử Hàn thì nội tâm cô cũng vẫn đầy kiêu ngạo. Người
kiêu ngạo chẳng đáng phải dùng tới thủ đoạn ti tiện ấy.
Hướng Thần nhìn sang bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Trần Tử Hàn quay lại: “Sao thế?”.
Cô đưa di động cho anh: “Điện thoại của cậu”.
Trần Tử Hàn hoài nghi nhận lấy. Nghe thấy giọng Y Bối, anh vừa giật mình vừa tức giận. Hướng Thần ngồi bên cạnh yên lặng quan sát Trần Tử Hàn. Anh
đối với người khác luôn dùng thái độ xa cách, không bao giờ biểu hiện
như lúc này. Nghĩ vậy, trong lòng cô lại dâng lên sự chua xót, cô ghen
tỵ với người có thể khiến anh tức giận như thế.
Câu đầu tiên mà Vương Y Bối nói với anh chính là: “Trần Tử Hàn, anh dám đi, em sẽ chết cho anh xem!”.
Trần Tử Hàn phẫn nộ đến mức muốn quăng điện thoại đi: “Em thôi ấu trĩ đi được không?”.
“Càng hay phải không, em chết đi sẽ có thể giúp hai người được ở bên nhau.” Nói xong, cô dập máy.
Bàn tay cầm điện thoại của Trần Tử Hàn nổi gân xanh. Nhìn sắc mặt anh hiện giờ, tốt nhất đừng ai dây vào.
Hướng Thần thở dài, dự cảm của cô quả nhiên là linh nghiệm. “Đến giờ rồi, mình đi…”.
Trần Tử Hàn đưa điện thoại cho Hướng Thần: “Cậu gọi cho giám đốc bảo tớ có việc gấp, không thể đi công tác được, xin lỗi…”.
Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi sân bay.
Hướng Thần nắm lấy di động còn vương hơi ấm của anh, khóe môi mấp máy. Cô vốn muốn nói với anh, Vương Y Bối chỉ đang dùng thủ đoạn lừa anh quay về,
cách đó phụ nữ ai cũng biết. Nhưng cô không nói, anh cũng chẳng nghe lời cô, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà anh cũng bị mắc lừa.
Trần Tử Hàn
vừa xuống taxi liền chạy lên căn hộ, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn có
thể tham gia vào cuộc thi chạy nước rút 800 mét ở đại học. Anh thậm chí
còn không muốn mở cửa, trực tiếp dùng chân đạp mạnh lên cánh cửa không
được, sau đó mới tìm chìa khóa. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cách thức dùng khóa kiểu cũ này thật phiền phức.
Trần Tử Hàn xông vào trong nhà, tim giật thót khi nhìn thấy dưới sàn vung vãi mảnh vỡ. Anh
chạy vào nhà tắm, không biết giẫm phải cái gì, bàn chân đột nhiên đau
buốt nhưng anh cũng không bận tâm.
Nhà tắm không có người, anh lại đạp tung cửa phòng ngủ ra.
Vương Y Bối nằm trên giường, nằm rất yên tĩnh, chỉ có những giọt nước mắt
lặng lẽ chảy trên mặt. Cô không suy nghĩ tới việc liệu anh có về anh
không, vừa trông thấy anh, cô nhoẻn cười. Nụ cười giữa màn nước mắt
khiến khuôn mặt cô trở nên méo mó kỳ lạ.
Trần Tử Hàn vốn đã sợ
hãi đến mức tim đập chân run, bây giờ trông thấy cô bình thường như vậy, chợt cảm thấy sự lo lắng của mình đúng là trò hề. Anh phẫn nộ: “Em cảm
thấy chơi đùa kiểu này vui lắm đúng không?”.
“Em…” Giọng nói của anh khiến cô hoảng sợ.
“Thấy anh bỏ công việc vì em, em cảm thấy mình rất lợi hại phải không? Biến anh trở thành thằng ngu, em vui lắm phải không?”
Vương Y Bối cắn môi: “Chẳng lẽ anh mong em tự sát? Chết trước mặt anh?”.
Trần Tử Hàn tức giận tới cùng cực, anh cười lạnh: “Em làm cái gì có liên quan tới anh nữa sao? Chúng ta đã chia tay rồi!”.
Nói xong, anh lập tức quay đầu bỏ đi.
Y Bối sững người nhìn bóng anh xa dần. Đây là kết quả cô muốn ư? Bắt anh
quay về, để rồi anh nhục mạ cô một trận ư? Không phải… Cô không muốn… Vì sao lại trở thành như vậy?
Cô chỉ còn biết khóc, bây giờ, thật sự sẽ không còn ai đến an ủi cô nữa rồi.
Trần Tử Hàn chủ động xin được đi Hiệp Dương khảo sát. Dù Thân Thiệu An đã
cảnh cáo anh điều kiện ở đó rất kém, nhiều trang thiết bị còn chưa đổi
mới, nhưng Trần Tử Hàn rất kiên quyết. Thân Thiệu An khuyên không được
cũng đành chấp thuận, hơn nữa nơi đó không có ai tình nguyện đi, nếu như Trần Tử Hàn đi thì lại càng ghi điểm trong mắt mọi người, một tháng sau trở về anh có thể công khai đề bạt Trần Tử Hàn mà không bị người khác
dị nghị.
Tin tức Trần Tử Hàn sẽ đi Hiệp Dương hôm sau đã truyền
khắp công ty. Hai người chịu chấn động mạnh nhất là Hướng Thần và Lục
Dĩnh.
Trước khi đi, Trần Tử Hàn đã tìm Hướng Thần nói chuyện.
Cuộc nói chuyện ấy đã triệt để giết chết hy vọng của Hướng Thần. Cô còn
muốn Thân Thiệu An điều cô đi cùng Trần Tử Hàn, nếu như anh ta không
đồng ý, cô dọa sẽ thôi việc ở Quảng Vũ.
Về phần Lục Dĩnh, chuyện
đầu tiên cô làm là đi tìm anh họ. Cô ngồi trước bàn làm việc của Thân
Thiệu An: “Anh, em phải đi Hiệp Dương!”. Cô không nói là “muốn”, mà là
“phải”.
Thân Thiệu An cười, không phải cười nhạo cô em gái của
mình, mà là cười vì sức hấp dẫn của Trần Tử Hàn có thể khiến cho đám con gái phải thần điên bát đảo như vậy.
“Anh nói cho em biết, đây không phải là chuyện em mang ra đùa giỡn.”
Lục Dĩnh lập tức cắt ngang: “Anh nghe em nói hết đã. Trong mắt mọi người,
em là một cô tiểu thư nông nổi vô trách nhiệm. Thật sự em cũng rất muốn
biết, rốt cuộc tình cảm em dành cho Trần Tử Hàn liệu có phải chỉ là nhất thời hứng thú hay không. Em đã suy nghĩ ba ngày nay, cuối cùng cũng rõ
ràng, em rất nghiêm túc. Không phải vì không có được anh ấy mà em không
cam tâm, đây chỉ là tâm tư của một cô gái muốn có được trái tim người
đàn ông mình thích mà thôi. Em nghĩ kỹ rồi, em phải đi Hiệp Dương, em
muốn nỗ lực một lần. Anh, em đến chỉ để nói với anh một tiếng thôi”.
Nói cách khác, dù Thân Thiệu An không đồng ý, cô cũng sẽ tự mình đi.
Thân Thiệu An lắc đầu bắt đắc dĩ: “Tùy em, đừng khóc lóc quay về là được”.
Lục Dĩnh bừng bừng khí thế. Lần đầu tiên trong đời cô vì một người đàn ông
mà đi đến một nơi xa xôi như vậy, nhưng cô rất vui, niềm vui không giống mỗi lần mua được một món đồ hàng hiệu, mà là niềm hưng phấn không thể
kiềm chế.
Lục Dĩnh tới Hiệp Dương sau Trần Tử Hàn ba ngày. Trần
Tử Hàn đã kịp thích ứng với nơi này, thấy Lục Dĩnh đến, anh cũng không
có thái độ gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng là đàn ông nên anh phải giúp
đỡ cô nhiều thứ.
Lục Dĩnh hoàn toàn không áp dụng tấn công triệt
để như lúc đầu nữa. Cô đã nhận ra trước đây cô hành động thật sai lầm,
lúc ấy anh còn chưa dứt khoát hẳn với bạn gái, cũng chưa nhận ra ưu điểm của cô. Bây giờ anh đã chia tay bạn gái rồi, nói cách khác anh đã độc
thân, cô hoàn toàn có tư cách theo đuổi anh, anh cũng có thể thoải mái
chấp nhận cô. Nhất định cô sẽ để anh thấy được điểm tốt của cô.
Ở đây dù rất vất vả nhưng Lục Dĩnh không một câu than vãn, mọi chuyện đều đích thân làm, không sợ mệt, không sợ khổ. Những việc làm của Lục Dĩnh
hoàn toàn lọt vào trong mắt của Trần Tử Hàn, nếu nói không có cảm giác
gì thì rõ ràng là nói dối. Một cô tiểu thư sẵn sàng tới đây chịu cực
nhọc, hằng ngày không thể trang điểm, không thể mặc quần áo đẹp nhưng
Lục Dĩnh rất kiên trì.
Gặp phải những chuyện không hiểu, Lục Dĩnh đều hỏi Trần Tử Hàn. Cô che giấu tâm tư của mình, dần dần phát hiện ra
hiệu quả cao hơn cô tưởng tượng, bởi vì mới qua mấy ngày, thái độ của
Trần Tử Hàn với cô đã không còn cách xa như ở công ty nữa. Cô hỏi gì anh cũng nhiệt tình giải đáp, hơn nữa còn rất kỹ càng, dường như sợ cô chưa hiểu. Thỉnh thoảng anh sẽ chủ động hỏi cô có cần giúp gì hay không, nếu như công việc của cô không thể hoàn thành đúng hạn, anh sẽ giúp đỡ.
Tình hình phát triển theo chiều hướng rất tốt.
Điều Lục Dĩnh thấy thỏa mãn nhất chính là hiện giờ có thể nói chuyện phiếm với Trần Tử Hàn.
Ở đây không chỉ có điều kiện sống không tốt mà đường cũng khó đi, xe lắc
lư liên tục. Trên đường trải toàn là đá và cát, nghe nói phải một thời
gian nữa mới được tu sửa lại.
Nhưng đổi lại, bầu không khí ở đây
khá trong lành, non xanh nước biếc, đi bộ một đoạn là sẽ gặp được những
bãi cỏ xanh tươi khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Dĩnh phát hiện ra một sở thích thú vị của Trần Tử Hàn, lúc rảnh rỗi anh sẽ ra đây nằm xuống bãi cỏ, lấy hai tay làm gối đầu, lặng yên nhìn bầu
trời. Cho dù là hình ảnh một Trần Tử Hàn lười nhác như vậy, Lục Dĩnh vẫn rất thích anh. Anh tốt hơn tất cả những cậu ấm môn đăng hậu đối với cô, tốt hơn tất cả những kẻ đã từng theo đuổi khi cô còn đi học. Hóa ra đây chính là cảm giác bị mê hoặc.
Lục Dĩnh đi tới gần, ngồi xổm
xuống cạnh anh, tươi cười: “Nhìn bộ dạng này của anh khá giống với phong cách tiểu thanh tân[1] thịnh hành bây giờ”.
[1] Tiểu thanh tân:
Ban đầu là cụm từ chỉ phong cách âm nhạc Indie Pop, dần dần trở thành
một xu hướng độc lập ăn sâu vào trong cả các lĩnh vực nghệ thuật khác
như văn học, điện ảnh, chụp ảnh… Hiện nay, tiểu thanh tân còn để gọi tên cách sống vui tươi, trẻ trung, lành mạnh của một bộ phận thanh niên
châu Á, đặc biệt là ở Trung Quốc.
Trần Tử Hàn chợt cười: “Tôi tưởng bây giờ đang chuộng phong cách đại thúc[2] chứ!”.
[2] Kiểu đàn ông trưởng thành, chín chắn.
Lục Dĩnh ngồi bệt xuống: “Bây giờ người ta thích hoài niệm, tiểu thanh tân
đương nhiên là được ưa chuộng hơn rồi. Anh cứ xem mấy bộ phim thanh xuân đang hot hiện nay là biết ngay thôi”.
“Tôi rất ít xem phim.”
Trần Tử Hàn không hề ngại, không xem phim cũng chẳng phải tội gì lớn,
hơn nữa anh cũng cảm thấy, hoài niệm chuyện cũ của mình là đã đủ rồi, hà tất phải xem phim, chuyện thanh xuân của người khác đâu có liên quan gì tới mình.
“Vì sao? Em thích xem phim lắm, nhất là thể loại này, rất sâu sắc!”
Trần Tử Hàn cười: “Không có lý do, chỉ cảm thấy không có hứng thú thôi. Bảo
tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ để xem phim không bằng đưa bản thiết kế cho
tôi làm việc”.
Lục Dĩnh bật cười: “Chắc là môn Ngữ văn anh học kém lắm nhỉ!”.
“Tinh mắt thật đấy! Ngay cả chuyện đó mà cô cũng nhìn ra. Đúng là tôi học Văn rất kém, à không, phải nói là, kém nhất trong các môn học. Khi còn học
cấp ba suốt ngày bị giáo viên Ngữ văn chê.”
“Thực ra em cũng ghét nhất là môn Văn. Anh có thấy cái môn đó học với không học cũng chẳng
khác nhau là mấy không? Chỉ cần biết tiếng Hán và có năng lực đọc hiểu
là được, chẳng lẽ người đọc hiểu kém giáo viên có thể dạy được à?”
Trần Tử Hàn đột nhiên ngồi bật dậy: “Tôi cũng nghĩ như vậy, môn Văn lại còn
phải học thuộc thơ nữa, lãng phí thời gian. Vấn đề chính là dù mình có
học thuộc rồi cũng chưa chắc đã nhớ được, dù có nhớ được thì chỉ cần
chép sai một lỗi chính tả thôi cũng đi tong cả bài”.
Lục Dĩnh xem ra cũng đồng cảm về chuyện này, hai người tiếp tục nói chuyện về vấn đề Ngữ văn. Những ngày sau đó ở Hiệp Dương, Lục Dĩnh và Trần Tử Hàn càng
ngày càng ăn ý, rất nhiều việc thậm chí không cần nói, chỉ cần hành động ra dấu là người kia đã hiểu. Lục Dĩnh rất hài lòng, thầm tin tưởng, chỉ cần tiếp tục nỗ lực nhất định cô sẽ có cơ hội.
Hôm nay Trần Tử
Hàn có việc phải lái xe ra ngoài. Lục Dĩnh ở lại ký túc chờ. Anh không
mang theo ô, mà ngoài trời lại đang mưa to, không biết anh có sao không, cô càng nghĩ càng lo lắng. Gió to khiến mưa quất vào người đau nhức.
Cây cối ở đằng xa nghiêng ngả trong mưa gió, chẳng khác nào những hình
ảnh đáng sợ báo hiệu sắp có yêu ma xuất hiện trong phim.
Chợt một tiếng “rầm” vang lên. Lục Dĩnh giật nảy mình.
Một cái cây lớn vừa bị gió quật đổ.
“Cô gái, đi vào thôi, đừng đứng ngoài này!” Ông lão bảo vệ cầm một cái tẩu, liên tục hút, làn khói xanh mờ ảo vừa tỏa ra lập tức bị gió đánh tan,
hòa lẫn vào trong không khí. Ông lão lùi vào trong mấy bước, tránh vào
nơi kín gió.
Quần áo Lục Dĩnh đã ướt sũng, gió bủa vây lấy người cô.
“Không sao ạ.” Cô cười với ông lão, mặc kệ bản thân nhếch nhác thế nào cũng
không quan tâm. Hiện giờ cô chỉ thấy hối hận, sáng sớm đã thấy trời u
ám, nếu như cô khuyên anh đừng đi thì có phải tốt rồi không.
Cô không ngừng gọi điện cho Trần Tử Hàn nhưng đều không liên lạc được.
Ông lão lắc đầu: “Gió
thế này chắc chắn không ngừng ngay được đâu, tốt nhất vẫn nên vào nhà tránh để gió lùa. Lúc cô cậu chưa tới đây, cũng có một
trận gió to thế này quật đổ một cái cây cổ thụ…”. Ông lão dùng hai cánh
tay miêu tả lại thân cây đó to bằng vòng tay hai người ôm.
Lục
Dĩnh vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi. Gió lớn như vậy, liệu Trần Tử Hàn
có việc gì không? Anh lái xe tải đi, chiếc xe ấy liệu có chống đỡ với
cái cây kia được không?
Hơn nữa, giờ này lẽ ra anh phải về tới nơi rồi, dù có bị mưa gió làm chậm thì cùng lắm cũng chỉ muộn hai tiếng thôi chứ!
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi…
Lục Dĩnh nuốt khan, cô lấy di động ra nhìn, nếu nửa tiếng nữa mà anh chưa về, cô nhất định sẽ đi tìm anh.
Ba mươi phút chờ đợi trong lo lắng và hoảng sợ. Gió cứ thổi, mưa cứ rơi, người cô chờ lại chưa thấy xuất hiện.
Nửa tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng Trần Tử Hàn đâu, Lục Dĩnh không
bận tâm đến những điều khác nữa, vội vã lao vào màn mưa. Ông lão đằng
sau lớn tiếng nói gì cô cũng không nghe rõ. Cô cứ thế chạy dọc con
đường, thầm nghĩ nhất định sẽ thấy được anh.
Mặt đường lầy lội,
nhiều vũng nước đọng. Lục Dĩnh lật đật mà chạy, quần áo dính đầy bùn
đất, thế nhưng cô không hề thấy lạnh, chỉ cảm thấy nước mắt liên tục
trào ra. Cô không muốn anh gặp chuyện không may, anh nhất định không
được xảy ra chuyện.
Trên mặt đường chỉ có những dòng nước mưa
không ngừng chảy, Lục Dĩnh không nhìn rõ nơi nào có vết bánh xe. Cô đành không ngừng hét lớn: “Trần Tử Hàn!” hét mãi, cho tới khi giọng cô khàn
đặc.
Cô không hề biết rằng mình đã đi rất xa, đến một đoạn đường, cô trông thấy bên rìa có một chỗ thụt sâu khá lớn, giống như có vật gì
lộn nhào xuống dưới. Nếu không phải vật to thì chắc chắn cô đã không
phát hiện ra. Lục Dĩnh dừng chân, đi tới gần quan sát, nhưng nhìn không
rõ lắm vì mưa và hơi nước dày đặc.
Cô đưa tay lên lau nước trên
mặt, không kịp suy nghĩ mà đi thẳng xuống phía dưới. Mặt đất quá trơn,
cô bị trượt một đoạn khá dài, khó khan lắm mới đứng dậy được. Không quan tâm mình có bị thương hay không, ánh mắt cô lập tức bị chiếc xe gần đó
thu hút, các bộ phận lỏng lẽo rời rạc chẳng khác nào một đống sắt vụn.
Đây chính là chiếc xe lúc sáng Trần Tử Hàn lái đi. Lục Dĩnh liều lĩnh chạy
vọt tới, nhưng trong xe không có ai. Cô liên tục hét tên anh, rốt cuộc
cũng thấy anh dưới một thân cây. Cô vội lao tới ôm lấy anh. Cô lo lắng
cho anh, sợ anh gặp chuyện, giờ phút này tìm được anh rồi lại khiến cô
càng muốn khóc.
Sắc mặt Trần Tử Hàn trắng bệch, môi tím tái, lời trấn tĩnh cô cũng không nói ra được. “Quay về… tìm người tới giúp…”.
Lục Dĩnh một mực lắc đầu.
Trần Tử Hàn nói cũng khó khăn. Anh không ngờ cơn bão này lại lớn như vậy.
Lúc trên đường lái xe, anh cũng vô cùng sợ hãi. Gió quá mạnh khiến xe
không còn giữ được hướng chạy thăng bằng. Anh cuống quýt, chạy xe nhanh
hơn, muốn mau chóng về tới nơi. Không ngờ, đường quá trơn, xe mất phanh, cả người cả xe đều lao xuống dưới.
Biết ở trong xe sẽ gặp nguy
hiểm, Trần Tử Hàn liều mạng nhảy ra ngoài, nhưng sức lực đã cạn kiệt, cơ thể rã rời, không biết đã bị thương ở đâu.
Lục Dĩnh không khóc nữa, cô lau nước mắt: “Em sẽ không bỏ lại anh ở đây, tuyệt đối không!”.
Anh có thể cảm nhận được, cô đang gắng sức nâng tấm lưng của anh dậy. Anh
nói cô đừng để hao tổn sức lực như vậy nhưng cô nhất quyết không nghe.
Trần Tử Hàn cảm thấy đầu óc váng vất, có lẽ đã phát sốt, đại não anh
cũng không còn tỉnh táo nữa. Nhưng anh chợt muốn khóc, rất muốn… Đã lâu
lắm rồi anh không có kích động muốn rơi nước mắt như thế. Anh nghĩ tới Y Bối, nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, có lẽ cô chỉ biết bám lấy tay anh nói: Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm gì bây giờ…
Hóa
ra, anh vẫn có lòng tham. Anh biến mình thành nơi che mưa chắn gió cho
cô bao nhiêu năm nay, nhưng tận sâu đáy lòng, anh vẫn muốn có một nơi để trú thân khi giông bão.
Thấy Lục Dĩnh cõng Trần Tử Hàn trở lại,
tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hai người họ toàn thân đầy bùn đất, Lục
Dĩnh ngất vì kiệt sức.
Trần Tử Hàn tỉnh lại đã thấy mình nằm
trong bệnh viện. Chuyện xảy ra hôm đó anh đã được nghe đồng nghiệp kể
lại, thậm chí họ còn không ngừng ao ước nhìn anh: “Nếu có một cô gái đối xử với tôi như thế, đời này nhất định tôi phải cưới bằng được cô ấy”.
Một cô gái nhỏ bé như thế lại có thể một mình cõng anh trở về, việc đó
cần biết bao nghị lực, sợ rằng một người đàn ông cũng chưa chắc đã làm
được.
Vừa tỉnh lại, Lục Dĩnh đã lập tức hỏi thăm tình hình của Trần Tử Hàn, biết anh đã ổn, cô mới yên tâm.
Thời gian Trần Tử Hàn nằm viện, Lục Dĩnh thường xuyên túc trực bên cạnh chăm sóc anh, không ngại vất vả, chỉ sợ anh một mình buồn chán nên cô ở lại
chuyện trò cùng anh. Nhưng cô không hề nhắc tới chuyện cô đã đưa anh về
như thế nào, cô không muốn anh cảm thấy mắc nợ cô.
Tuy nhiên, cô không nói, không có nghĩa là Trần Tử Hàn không biết.
“Vì sao tốt với tôi như vậy?”
Tâm tư của Lục Dĩnh, không phải anh không biết. Từ lúc vào công ty, cô đã
tỏ rõ cô có tình cảm đặc biệt với anh. Anh cảm thấy, một đại tiểu thư
như cô chưa bao giờ chịu qua khổ cực, chỉ cần anh hờ hững, cô tự khắc sẽ biết khó mà lui, chẳng mấy chốc sẽ hết hứng thú với anh. Lần trước cô
cố tình gài bẫy anh, anh thật sự tức giận, nhưng hành động ấy của cô,
anh có thể hiểu được, nên không để bụng nữa.
Còn hiện tại, anh chợt cảm thấy bản thân đã quá coi thường tình cảm của cô.
“Anh biết mà!” Lục Dĩnh kiên định nhìn anh: “Em muốn trở thành người yêu của anh”.
Một người đàn ông có thể dễ dàng từ chối tình yêu của người khác, chỉ cần
không thèm để ý tới là được. Thế nhưng anh đã mắc nợ cô như vậy, không
có cách nào bắt bản thân thờ ở với cô được. Hơn nữa, anh không ghét Lục
Dĩnh, cũng không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Y Bối nữa. Thật sự rất mệt… Chi bằng, cho mỗi người một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.
Trần Tử Hàn mỉm cười nhìn Lục Dĩnh: “Được”.
Một tháng sau, sức khỏe đã bình phục khá nhiều, Trần Tử Hàn mới cùng Lục Dĩnh trở lại thành phố Yên Xuyên.
Trước đây, khi chưa trở thành bạn gái của Trần Tử Hàn, Lục Dĩnh cả ngày chỉ
suy nghĩ đến việc làm thế nào để tiếp cận được anh, anh thích kiểu phụ
nữ như thế nào, anh có cảm tình với cô hay không? Thế nhưng ngày ấy tới
rồi cô lại cảm thấy không chân thực. Cô nắm lấy tay Trần Tử Hàn rất lâu, cố gắng cảm nhận, cố gắng xác minh, anh thật sự đã thuộc về cô rồi!
Lục Dĩnh thỉnh thoảng lại một mình cười ngây ngốc, giờ phút này quá tuyệt
vời! cô thậm chí còn thấy mình nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh dậy.
Về tới Yên Xuyên, nghe đồng nghiệp nói, Lục Dĩnh mới biết được, một tháng
qua Vương Y Bối liên tục tới công ty tìm Trần Tử Hàn. Cô rất khó chịu,
Trần Tử Hàn đã quyết định chia tay với Vương Y Bối từ lâu rồi, vì sao cô ấy vẫn còn bám lấy anh không chịu buông tha? Dù không muốn thừa nhận,
nhưng sự thật là cô vẫn chưa hoàn toàn tự tin về Trần Tử Hàn. Hiện giờ
cô đã trở thành bạn gái chính thức của anh, nhưng vẫn luôn lo sợ không
yên.
Lục Dĩnh quyết định lấy tư cách là bạn gái của Trần Tử Hàn, đi tìm Vương Y Bối nói chuyện.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Dĩnh, Vương Y Bối vừa mới tan học. Nghe
đối phương nói muốn hẹn gặp, cô rất bất ngờ, nhưng không từ chối, bởi vì Lục Dĩnh nói có liên quan tới Trần Tử Hàn.
Vương Y Bối cảm thấy bất an nên kéo Uông Thiển Ngữ đi cùng. Uông Thiển Ngữ ngồi ghế ngay sau lưng cô, làm như đang chờ bạn.
Hai người đến nơi sớm hơn giờ hẹn. Đây là lần đầu tiên Vương Y Bối bị người ta gọi ra ngoài nói chuyện vì Trần Tử Hàn, trong lòng thấp thỏm, tay
không ngừng run lên, cô chỉ có thể nắm lấy tách cà phê để cố gắng trấn
tĩnh bản thân.
Lục Dĩnh khoan thai đi đến, dáng vẻ tự tin ngồi
xuống trước mặt Vương Y Bối, không hề vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề
chính: “Tôi tin cô rất tò mò lý do tôi hẹn cô ra đây. Thời gian của tôi
rất quý giá, một khi đã gọi cô tới gặp mặt đương nhiên là có chuyện quan trọng. Thứ nhất, tôi phải cảnh cáo cô, mời cô đừng tới quấy rầy Trần Tử Hàn nữa, bằng không, tôi sẽ báo cảnh sát. Thứ hai, cô và Trần Tử Hàn đã chia tay, hiện giờ, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy”.
Vương Y Bối
kinh ngạc mở to mắt, ngay cả chiếc cốc trong tay đang run lên cô cũng
không nhận ra. Cà phê nóng hổi rớt xuống tay nhưng cô không hề cảm nhận
được: “Cô nói cái gì?”.
“Nếu tai cô không có vấn đề thì chắc chắn đã nghe được những gì tôi nói. Cô hẳn là rất muốn biết tháng vừa rồi
anh ấy ở đâu đúng không? Tôi nói cho cô biết, anh ấy ở chỗ tôi. Một
tháng qua chúng tôi ở bên nhau.” Lục Dĩnh tự tin cười: “À, tôi quên
không giới thiệu, tôi là Lục Dĩnh, Thân Hào là ông ngoại tôi, Thân Thiệu An là anh họ tôi. Cô thử nghĩ xem, một người đàn ông bình thường sẽ
chọn cô hay chọn tôi?”.
“Tôi không tin, anh ấy không phải là
người như vậy.” Vương Y Bối phản bác. Trong lòng cô, Trần Tử Hàn tuyệt
đối không phải loại người đó.
“Tôi tin cô còn nhớ một đêm anh ấy
không về nhà, có một người phụ nữ gọi điện tới cho cô.” Lục Dĩnh cười:
“Người đó là tôi, lúc ấy, Trần Tử Hàn đang nằm trên giường của tôi…”.
Vương Y Bối bịt hai tai lại: “Tôi không muốn nghe, không muốn nghe…”.
Tâm trạng của cô đã mất kiểm soát, Uông Thiển Ngữ cũng không kiềm chế nổi
nữa, xoay người đi tới bên cạnh trấn an Vương Y Bối, sau đó trừng mắt
nhìn Lục Dĩnh: “Giờ tôi mới biết thế nào gọi là không biết xấu hổ! Dụ dỗ bạn trai của người khác rồi còn tới mà khoe khoang. Ông ngoại cô là
Thân Hào thì sao chứ, đàn ông đều là vì tiền nên mới chọn cô, thế mà cô
vẫn còn tự hào được. Ha ha… Thật sự khiến tôi mở mang đầu óc!”.
Lục Dĩnh nổi giận: “Dụ dỗ? Nếu như anh ấy không có tình cảm với tôi thì sẽ ở bên tôi sao? Đúng rồi, hiện tại Tử Hàn đối xử với tôi rất tốt, chúng
tôi yêu thương nhau, nhưng lại có một người phụ nữ đê tiện tới quấy rầy
cuộc sống của chúng tôi. Đúng là xui xẻo!”.
“Cô nói dối, tôi không tin!” Vương Y Bối phẫn nộ nhìn Lục Dĩnh.
Cô ta hất hàm: “Cô tin hay không tùy cô, tôi không ép!”.
Lục Dĩnh nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính. Trần Tử Hàn nhận được điện thoại
của cô, lúc này đã tới nơi. Lục Dĩnh lập tức tỏ vẻ ra mặt ấm ức.
Trần Tử Hàn đi vào trong, liếc mắt qua Vương Y Bối rồi cầm tay Lục Dĩnh: “Chúng ta về thôi!”.
Lục Dĩnh đứng dậy, khoác tay Trần Tử Hàn, không quên quay đầu lại tặng cho Vương Y Bối một nụ cười khiêu khích.
http://luv-ebook.com/forums/index.php
Vương Y Bối hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình, cô kêu to: “Trần Tử Hàn, Trần Tử Hàn…”. Nhưng, anh không quay lại.
Cô muốn đuổi theo họ, muốn hỏi anh thật sự không còn cần cô nữa ư? Thật sự nhẫn tâm với cô như vậy ư? Thật sự đã yêu người khác rồi ư?
Uông Thiển Ngữ vội giữ lấy cô: “Vương Y Bối, cậu giữ lại một chút thể diện cho bản thân được không hả?”.
Nước mắt liên tục rơi. Thể diện ư? Nó là cái gì? Cô còn sao?
Uông Thiển Ngữ ôm lấy cô, để cô khóc trong lòng: “Tiểu Bối, con người không
ai là không thay đổi, ai rồi cũng sẽ bị hoàn cảnh xung quanh tác động
làm thay đổi để thích ứng hiện thực, như vậy mới có thể sống tốt… Không
ai là vĩnh viễn bất biến cả!”.
Vương Y Bối ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên: “Vậy vì sao tớ không thay đổi, vẫn yêu anh ấy như vậy?”.
Uông Thiển Ngữ chỉ biết nhìn cô, không nói ra lời. Có lẽ là vì phụ nữ luôn
ngốc nghếch hơn đàn ông, nên mới hết lần này tới lần khác chịu tổn
thương. Đau khổ một lần chưa đủ, đến khi toàn thân đầy thương tích mới
học được cách tự bảo vệ mình.
Trần Tử Hàn càng ngày càng dồn thời gian và sức lực vào công việc. Lục Dĩnh rất lo lắng nhưng cũng không
dám để lộ thái độ gì, sợ anh thấy cô phiền phức. Có điều, dù anh đối xử
với cô rất tốt, cô cũng vẫn cảm thấy sợ hãi, có cảm giác như anh có thể
biến mất bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Lục Dĩnh đi tìm ông ngoại. Lần đầu tiên trong đời cô muốn có một người đàn
ông như vậy, muốn ở bên anh mãi mãi, muốn nắm chặt tay anh không rời.
Thân Hào chưa từng thấy cháu ngoại mình kiên định với một người đàn ông
đến thế, lập tức đáp ứng yêu cầu của cô không do dự.
Trần Tử Hàn
bị Lục Dĩnh đưa tới thăm ông, ông Thân đang bệnh nặng. Anh đứng bên
giường bệnh, ông Thân nắm lấy tay anh nói, ông hy vọng trước khi nhắm
mắt, có thể thấy cháu gái mình kết hôn, hy vọng hai người có thể hoàn
thành tâm nguyện này của ông.
Lục Dĩnh thử thăm dò ý của Trần Tử
Hàn, anh có vẻ không đồng ý. Hai người mới hẹn hò chưa được bao lâu, cứ
như vậy kết hôn có phần chóng vánh. Thế nhưng Lục Dĩnh không chịu, cô
giận dỗi anh một trận, sau đó lại tới tìm anh, nói muốn anh giúp cô hoàn thành ý nguyện của ông ngoại, nếu như anh cảm thấy quá nhanh, thì trước tiên có thể làm lễ đính hôn.
Bị Lục Dĩnh khóc lóc kể lể, Trần Tử Hàn cuối cùng cũng chấp thuận.
Tin tức Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh đính hôn truyền tới, Hướng Thần hoàn toàn
sững sờ. Thật nực cười! Bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn không thể trở
thành người phụ nữ bên cạnh anh, nhưng khi nghe tin anh và Lục Dĩnh đính hôn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là về Vương Y Bối.
Thật sự nực cười!
Thân Thiệu An đứng bên cạnh cô: “Nếu cảm thấy khó chịu, em có thể không cần tới dự!”.
Hướng Thần nheo mắt: “Hai chúng ta đánh cược đi! Em cá là lễ đính hôn của em họ anh nhất định sẽ xôi hỏng bỏng không!”.
Thân Thiệu An không lấy làm thoải mái lắm vì lời nói này của cô, tuy rằng cô em họ của anh tính tình bồng bột, ngang ngạnh, nhưng anh cũng không cho phép người khác trù ẻo lễ đính hôn của cô.
“Đừng cho rằng em xấu bụng, em chỉ đang dặn dò anh trước thôi! Anh nhớ chăm sóc chu đáo cho
em gái mình hôm đó, chồng sắp cưới bỏ chạy, đối với bất kỳ người phụ nữ
nào cũng đều là chuyện không thể chấp nhận được!”
Thân Thiệu An tóm lấy tay Hướng Thần: “Cho dù em có tình cảm với Trần Tử Hàn thì cũng không được…”.
Hướng Thần vùng ra khỏi tay Thân Thiệu An: “Em rất nghiêm túc! Hơn nữa, anh
cho rằng anh có tư cách nói những lời này với em sao?”. Cô cười nhạt. Cô thừa biết, Thân Thiệu An liên tục sắp xếp công việc để cô và Trần Tử
Hàn tách xa nhau, trừ khi cô trực tiếp đến tìm anh yêu cầu, nếu không
thì cả ngày cô cũng không được nhìn thấy Trần Tử Hàn.
Không ăn được cũng đừng có đạp đổ! Đáng tiếc, điều đó chẳng có mấy người làm được.
Hướng Thần nộp đơn từ chức. Cô tới Quảng Vũ là vì Trần Tử Hàn, hiện giờ có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Buổi tối, Hướng Thần gọi điện cho Vương Y Bối: “Ba ngày nữa, lễ đính hôn của Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh sẽ diễn ra ở khách sạn Tây Lũng. Chuyện quan
trọng như vậy, tôi nghĩ nên báo cho cậu biết!”.
“Cô là Hướng
Thần? Tôi không biết mục đích cô gọi đến là gì, nhưng tôi không muốn cô
quấy rầy Tiểu Bối!” Uông Thiển Ngữ tiếp điện thoại, vừa nghe nhắc tới
Trần Tử Hàn, cô đã thấy bực mình: “Mong cô đừng gọi điện tới nữa!”.
Uông Thiển Ngữ tắt máy, quay vào phòng, Vương Y Bối nằm lì trên giường đã
mấy ngày rồi, từ sau khi gặp Lục Dĩnh trở về, cô liền đổ bệnh, liên tục
phải truyền nước. Hai ngày nay cô đã đỡ hơn một chút nhưng người gầy đi
rất nhiều.
“Ai gọi thế?” Vương Y Bối yếu ớt mở miệng hỏi.
“Gọi nhầm số!”
Vương Y Bối gật đầu, không hỏi nữa. Gần đây, cô lúc nào cũng ngẩn ngơ như
người mất hồn, suy nghĩ miên man về quá khứ, về những điều tốt đẹp mà
Trần Tử Hàn dành cho cô, dương như tất cả thuộc tiềm thức về anh của cô
đều dừng lại ở thời học sinh, nhưng cô lại không biết rằng anh từ lâu đã không còn là chàng trai thuở ấy nữa rồi. Anh không ngừng đi về phía
trước, còn cô lại một mực quay đầu nhìn lại, để rồi không kịp bước theo
anh… Thực ra trước đây cũng vậy, nhưng anh sẵn lòng đứng lại đợi cô, còn hiện tại, anh không muốn nữa rồi, khoảng cách giữa họ càng ngày càng
xa, càng ngày càng xa…
Vương Y Bối nỗ lực tự khuyên nhủ bản thân
làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô cảm thấy mình rất có lỗi với Uông
Thiển Ngữ, khiến cô ấy lo lắng cho cô quá nhiều, còn cô thì chưa làm
được gì cho cô ấy. Vậy nên, chí ít cô cũng sẽ không khiến Uông Thiển Ngữ lo lắng thêm cho cô nữa.
Hai ngày sau, Vương Y Bối nhận được tin nhắn, trong đó viết địa điểm lễ đính hôn của Lục Dĩnh. Cô nhìn tin nhắn kia thật lâu, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.
Y Bối đi
tới địa điểm kia, ở đó đã được trang hoàng lộng lẫy, hoa tươi trải dài,
người người đi tới đi lui tất bật. Cô chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua,
sau đó không dám nhìn nữa, cô lên xe buýt rời khỏi đó.
Vương Y
Bối gọi điện nói với Uông Thiển Ngữ hôm nay cô không về ký túc, cô muốn ở một mình. Uông Thiển Ngữ dặn dò cô cẩn thận, nên nghĩ thoáng ra.
Vương Y Bối đi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Hình như sắp tới kỳ hạn, cô gặp bà chủ tầng dưới, bà dặn hai người đem trả chìa khóa trước khi hết hạn.
Căn nhà đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ. Y Bối đi vào phòng ngủ, mở tủ
quần áo ra, chỉ còn lại đồ của cô, toàn bộ quần áo của Trần Tử Hàn đã
được mang đi.
Cô ngơ ngác nhìn cái tủ trống trải, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên nền nhà.
Anh đã đi rồi, mang đi mọi thứ thuộc về anh, chỉ còn lại mình cô…
Anh ấy đã không cần cô nữa rồi…
Vương Y Bối ép bản thân nghĩ thông suốt, nam nữ không còn yêu nhau nữa đương
nhiên sẽ phải đường ai nấy đi. Lúc còn bên nhau, chỉ cần một câu thích
là được, lúc chia tay, lại chỉ còn những câu than vãn: Mệt mỏi, chán
nản, bất cứ một lý do gì cũng có thể trở thành nguyên nhân của cuộc tình tan vỡ.
Cô nên hiểu điều đó, nhưng làm sao có thể hiểu được đây? Người đàn ông ấy cô đã yêu bảy năm trời. Là bảy năm! Không phải ngày
một ngày hai… Cô làm sao có thể nghĩ thông suốt được đây?
Anh đã không cần cô nữa thì cô có cầu xin, có nỗ lực đến thế nào cũng vô dụng. Anh thật sự từ bỏ cô rồi…
Anh sẽ đính hôn với người con gái khác, không còn là Trần Tử Hàn của cô
nữa! Anh từng nói sẽ vĩnh viễn che chở cô, vĩnh viễn yêu cô, cả đời ở
bên cô, vậy mà cuối cùng, anh lại không cần tới cô nữa.
Người ấy
đã từng đưa cô khám bệnh lúc cô ốm, từng dỗ dành cô khi cô buồn, từng an ủi cô khi tâm trạng cô không tốt, bây giờ, người ấy đang ở đâu? Anh có
biết lúc này cô đang khóc hay không?
Anh không biết, anh không quan tâm bởi vì… bên cạnh anh bây giờ đã có một người con gái khác.
Lễ đính hôn không được xem là quá khoa trương, một phần là vì tổ chức khá
vội vã, phần là vì Trần Tử Hàn không quá để tâm, tất cả mọi thứ đều do
một tay Lục Dĩnh chuẩn bị, từ việc chọn lễ phục, chọn địa điểm cho đến
gửi thiệp mời.
Trần Tử Hàn khoác trên người bộ lễ phục sang
trọng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn trống trải, không có lấy một chút
vui mừng khi hỷ sự đến gần.
Lễ đính hôn chưa chính thức bắt đầu,
Thân Hào bảo Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh cùng nhau đi thăm hỏi khách khứa.
Dù tất cả làm đơn giản, nhưng không thể nói là không quy mô, thể nào thì nhà họ Thân gia thế cũng không phải vừa.
Trần Tử Hàn bị Lục Dĩnh kéo ra ngoài, giới thiệu với một vài vị khách.
Di động của anh đúng lúc này vang lên, anh lấy ra xem. Dù không lưu số
điện thoại kia, nhưng anh chỉ cần liếc qua cũng đủ biết là ai.
“Ai thế?” Lục Dĩnh tò mò khi thấy anh cứ nhìn điện thoại mà không nghe máy.
“Anh qua bên kia nghe điện.”
Lục Dĩnh nhíu mày: “Đứng đây nghe luôn đi không được à, nói hai câu là xong chứ gì, đang bận như vậy mà anh vẫn còn muốn đi chỗ khác nói chuyện
phiếm ư?”.
Trần Tử Hàn đành đứng lại, ấn nút nghe.
“Trần Tử Hàn, anh dám đính hôn, em sẽ chết cho anh xem.”
“Vương Y Bối, em nghiện trò đùa này rồi hả?”
Vương Y Bối cười: “Được thôi, anh cứ tiếp tục đính hôn đi, ngày mai trên
trang nhất các báo sẽ là tin có một cô gái chết trong căn hộ cũ của
anh”.
Trần Tử Hàn không kịp nói gì thêm thì Vương Y Bối đã cúp
máy, anh vẫn cố nói “a lô” mấy tiếng. Lục Dĩnh đứng bên quan sát toàn bộ phản ứng của anh, không chịu được kéo anh sang một bên: “Sắp bắt đầu lễ đính hôn rồi, anh không được để mình bị ảnh hưởng!”. Cô rầu rĩ: “Bạn
gái cũ của anh nhất định là muốn dọa anh, nghe nói lần trước cô ấy cũng
dùng cách này lừa anh!”.
Thực ra những gì Lục Dĩnh nói cũng là
những gì Trần Tử Hàn suy nghĩ trong lòng, nhưng anh có thể chấp nhận để
bản thân suy nghĩ như vậy, chứ không thể chấp nhận nghe từ miệng người
khác. Anh cố gắng đè nén sự lo lắng nhưng vô ích.
“Anh tới xem cô ấy thế nào.”
Lục Dĩnh phẫn nộ: “Anh xem hôm nay có bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ anh muốn em một mình đối diện với họ? Trần Tử Hàn, anh không thể đi, không
thể ích kỷ như vậy!”.
Trần Tử Hàn cắn chặt môi, không lên tiếng.
Lục Dĩnh cuống quýt: “Ông ngoại em sức khỏe không tốt, chúng ta hoàn thành
tâm nguyện của ông, được không? Anh quên rồi sao, là e đã cõng anh về
lúc anh gặp nạn, ngoại trừ em ra, còn ai tốt với anh như vậy?”.
Trần Tử Hàn vẫn trầm mặc.
Đôi mắt Lục Dĩnh đã đẫm lệ: “Trần Tử Hàn, cô ấy chỉ lừa anh thôi. Cho dù
không lừa đi nữa thì sống chết của cô ấy cũng đâu có liên quan gì tới
anh? Cô ấy không còn liên quan gì tới anh, không còn liên quan gì tới
chúng ta nữa rồi, tất cả những gì về cô ấy, chúng ta không nên can dự”.
Trần Tử Hàn đột nhiên trừng mắt: “Cô ấy không là gì của em, đương nhiên cô ấy sống hay chết chẳng ảnh hưởng gì tới em hết!”.
Anh cởi áo khoác, xoay người chuẩn bị chạy đi. Lục Dĩnh đuổi theo: “Trần Tử Hàn, vậy em là gì của anh?”
Bước chân Trần Tử Hàn khựng lại, nhưng anh không hề quay đầu. Cô lớn tiếng hét: “Trần Tử Hàn, anh mà đi thì đừng hòng quay về!”.
Trần Tử Hàn chỉ để lại cho cô một bóng lưng xa dần, Lục Dĩnh ngồi bệt trên
sàn nhà, bật khóc. Muốn mơ một giấc mơ thật đẹp, chỉ tiếc là đã tỉnh
giấc quá sớm…
Cửa căn hộ không đóng, Trần Tử Hàn xông vào, Vương Y Bối đang từ phòng vệ sinh đi ra, gương mặt nhòe nước mắt. Thấy anh
trong bộ trang phục trắng toát, nụ cười nhợt nhạt hiện lên gương mặt cô: “Hóa ra anh đến thật. Nhưng mà lại khiến anh thất vọng rồi”. Cô giơ
cánh tay trái của mình lên: “Em thật sự muốn chết, nhưng vừa mới rạch
xuống một đường, em lại sợ đau, không có dũng khí tiếp tục rạch nữa!”.
Cô nhìn Trần Tử Hàn, vẻ mặt không chút kích động: “Em sợ khổ, sợ mệt, sợ
đau, hễ gặp phải vấn đề gì cũng chỉ biết khóc, chỉ biết trông chờ người
khác làm hộ mình, hy vọng có người thương em, chiều em, yêu em. Tử Hàn,
anh nói đúng, em chỉ biết nói câu yêu anh ngoài cửa miệng, ngoại trừ nấu cơm, giặt giũ, làm mấy việc lặt vặt ra, em không làm được gì hết!”.
Y Bối chỉ rạch nhẹ một đường ở cổ tay, tựa như tự mình cắt đi dây thần kinh u mê đối với anh.
“Bây giờ em mới biết, anh không phải của em, là em tự cho rằng như vậy!”
Cô cắn môi, cố gắng cười thật tươi, nước mắt đọng ứ trong khóe mắt bị xô
đẩy trào ra: “Em xin lỗi, đã làm ảnh hướng tới lễ đính hôn của anh, nhờ
anh chuyển lời xin lỗi của em tới vợ sắp cưới của anh”.
Cô lướt
qua anh đi ra cửa. Không phải là cô đã nghĩ thông suốt, chỉ là cô biết,
bản thân đã nhát gan như vậy, ngay cả chết cũng không dám, vậy thì chỉ
có thể dũng cảm sống tiếp, dũng cảm đối mặt với hiện thực mà thôi.
Vương Y Bối nắm lấy cổ tay trái, đau không? Thực ra không đau như trong tưởng tượng. Chỉ có một dòng máu lặng lẽ chảy ra, vết thương dần dần rồi cũng sẽ lành lại…
Trần Tử Hàn đứng yên, bao nhiêu lời muốn nói cũng
không nói ra được. Anh chậm chạp ngồi xuống sofa, thở dài bất lực. Anh
đấm mạnh xuống ghế. Cuộc sống của anh vì sao lại thất bại thê thảm như
thế? Anh không biết.
Vương Y Bối gọi điện cho Uông Thiển Ngữ, cô
ấy nói địa chỉ rồi bảo cô đi thẳng tới. Vừa nhìn thấy Y Bối, Uông Thiển
Ngữ không cần nghĩ nhiều cũng biết xảy ra chuyện gì, lập tức đưa Y Bối
vào trong nhà.
Vương Y Bối cứng đầu không chịu để Uông Thiển Ngữ
băng bó vết thương, cô muốn giữ lại, giữ lại để tự nhắc nhở bản thân. Cô ôm lấy Uông Thiển Ngữ: “Có lẽ, cả đời này tớ không thể yêu ai được
nữa…”
Cô không kể lại đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng ôm Uông Thiển Ngữ như thế, muốn khóc cho cạn nước mắt.
Uông Thiển Ngữ thì thầm an ủi cô, mãi cho tới khi cô ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Uông Thiển Ngữ nhận được một cuộc điện thoại. Là Trần Tử Hàn gọi đến.
“Tôi với anh còn chưa thân tới mức có thể nói chuyện điện thoại với nhau!”
Cô đang định dập máy thì Trần Tử Hàn đã vội lên tiếng: “Phiền em ra ngoài mở cửa!”.
Uông Thiển Ngữ sững người, không ngờ Trần Tử Hàn lại tìm được đến nhà. Cô
vốn không muốn xuống dưới nhà, nhưng nghĩ tới việc Trần Tử Hàn đã tới
trường tìm lại thấy không nữ. Cô ra mở cửa đã thấy anh đứng ở ngoài.
“Cô ấy đang ở đây phải không?” Giọng nói vô cùng nhẹ, dường như sợ sẽ làm vỡ điều gì đó.
Nghĩ đến chuyện Y Bối phải khóc đến đau lòng, Uông Thiển Ngữ lại càng phẫn
nộ với Trần Tử Hàn: “Không có! Nhà tôi cũng không phải trại tị nạn, sao
lại tới đây tìm người chứ?”.
Trần Tử Hàn vẫn nhìn cô: “Tiểu Bối không ở chỗ em thì có thể đi đâu được?”.
Uông Thiển Ngữ muốn châm chọc Trần Tử Hàn mấy câu nhưng trông dáng vẻ anh
thật sự mệt mỏi nên cũng không đành lòng: “Trần Tử Hàn, tìm được cô ấy
rồi anh định làm gì?”.
Đúng vậy, tìm được rồi anh sẽ làm gì đây?
Chỉ muốn biết hiện giờ cô ấy có ổn hay không ư? Sau đó thì sao? Anh
không biết… Thừa nhận đi Trần Tử Hàn, giờ khắc này ngay cả bản thân mày
cũng không biết phải làm sao!
Vẻ mặt anh chợt hiện lên vẻ mờ mịt. Uông Thiển Ngữ tựa hồ tìm ra được đáp án: “Nếu anh chỉ có thể khiến cô
ấy rơi nước mắt, thì tìm cô ấy làm gì nữa?”.
Trần Tử Hàn không trả lời được, cười với vẻ bất lực: “Nhờ em chăm sóc cô ấy cẩn thận!”.
Uông Thiển Ngữ không nói tiếp, Trần Tử Hàn xoay người bỏ đi, cô mới thở dài ra một hơi, đáy lòng dường như nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ anh ta cảm thấy mệt mỏi rồi? Có lẽ anh ta cho rằng buông tay là kết cục tốt cho cả hai…
Uông Thiển Ngữ nặng nề đóng cửa lại, khép lại đoạn tình yêu thanh xuân không thể có kết quả kia. Nỗi lòng của Vương Y Bối và Trần Tử Hàn cũng bị
chặn lại bên ngoài cánh cửa này, không thể nào tìm lại được nữa…
Cuối cùng thì Vương Y Bối cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện. Con người ai cũng phải thay đổi. Cô của qụá khứ chỉ bị cháy nắng cũng sẽ cả ngày than
vãn, còn hiện tại, cô đi giày cao gót, nhận những ánh mắt lạnh băng của
mọi người, nhưng cũng không buồn lên xe buýt, cô thả bước đi bộ, thậm
chí gót giày đã hỏng, cô vẫn phải cắn răng chịu đựng đi về nhà, một
mình!
Tình yêu sẽ dạy cho người ta một mình trưởng thành, cuộc sống sẽ dạy cho người ta biết một mình sinh tồn.
Giống như sau này cô hiểu ra, cô hoàn toàn có thể sống rất tốt, chỉ cần cô muốn.