Editor: Tiannn
- ----
Tống Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, đầu vẫn còn có chút mê man.
Đó là một chiếc gương phòng tắm bẩn thỉu, trong gương là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, toàn thân cậu ta trần truồng, từng chiếc xương sườn hiện rõ trên lồng ngực đơn bạc, trên chiếc cổ mảnh khảnh mơ hồ hiện ra những đường gân xanh nhạt.
Cả người cậu ta gầy vô cùng, nhìn qua trông rất tiều tuỵ
Mặc dù tiều tuỵ nhưng gương mặt rất thanh tú.
Màu môi nhạt mà sạch sẽ, đuôi mắt hơi rủ xuống, con ngươi vừa đen vừa lớn lại hơi ẩm ướt, lộ ra thần sắc mê mang, như hươu con lạc đường rụt rè.
Vẻ ngoài nhỏ nhắn mà dịu dàng, lại đúng là mẫu người yêu thích của Tống Nhiên.
"Ai thế này? Dáng dấp không tồi..." Tống Nhiên dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, "Đợi đã, không thể nào?"
Anh yên lặng nuốt nước bọt, chăm chú nhìn vào gương rồi ngập ngừng chớp mắt.
Quả nhiên, trong gương "cậu ta" cũng chớp mắt một cái.
Tống Nhiên nhếch miệng, trong gương "cậu ta" cũng nhếch miệng.
Tống Nhiên sờ sờ mặt, trong gương "cậu ta" cũng sờ sờ mặt.
Tống Nhiên cả người đều sững sờ "Tại sao lại như này?"
Thanh niên thanh tú dịu dàng trong gương, căn bản không phải là anh!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình bị sao vậy?" Tống Nhiên đầu đau như búa bổ, anh lắc đầu thật mạnh rồi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ép chính mình tỉnh táo, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước đó.
Trước đó...trước đó anh bị tai nạn xe hơi.
Trong cơn mưa rào tầm tã lúc nửa đêm, con đường quanh co trên núi Liên Hoa vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, khi chiếc xe tải tám bánh hạng nặng khổng lồ lao tới, để bảo vệ Tống Thanh Sương ngồi bên ghế phụ, anh đã đánh tay lái sang phải, dùng bên xe của mình chắn sự va chạm của xe tải lớn.
"Ầm ầm!" Cùng với tiếng động lớn, chiếc Hummer SUV nhập khẩu mà tự tay anh lựa chọn giờ đây lại như một món đồ chơi làm bằng giấy, lật vài vòng trên con đường núi ngoằn ngoèo rồi rơi xuống vách núi.
Anh nhanh chóng bất tỉnh trong cơn đau dữ dội.
Không biết đã bất tỉnh bao lâu, khi anh mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang nằm trong bồn tắm lạnh lẽo, đầu đau như người say rượu ba ngày ba đêm, tay chân mềm nhũn như bún.
Tưởng như dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ, anh mới bò từ bồn tắm ra ngoài được, sau đó nhìn thấy một người xa lạ trong gương phòng tắm.
Nhìn thanh niên gầy yếu xa lạ trong gương, Tống Nhiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau nhức.
Đây căn bản không phải anh, mie nó chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tống Nhiên một bên xoa xoa thái dương, một bên quan sát phòng tắm nhỏ này.
Bồn tắm tràn đầy nước lạnh, bảy, tám vỏ chai rượu rỗng nằm vung vãi bên cạnh bồn, trên mặt đất còn có một bãi nôn không rõ nguyên nhân, bốc lên một mùi chua thối khó hình dung.
"Lẽ nào người anh em này say đến chết? Mình liền nhập vào thân xác cậu ta?" Tống Nhiên lẩm bẩm nói.
Mọi việc dần dần sáng tỏ, cậu thanh niên này là một tên sâu rượu, chết vì say trong bồn tắm, vừa vặn Tống Nhiên gặp tai nạn xe, xuyên vào thân thể của cậu ta.
Tống Nhiên sững sờ hồi lâu, rốt cục cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật hoang đường này, trong lòng ngũ vị tạp trần*.
Kỳ thực, khi đánh lái sang phải, anh đã sẵn sàng chịu chết rồi, ai ngờ không chỉ không chết mà còn trọng sinh thành một người xa lạ...!Nhất thời, tâm trạng của anh cực kỳ phức tạp, cũng không biết nên buồn hay vui, chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa mình.
*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, chỉ cảm giác hỗn độn, phức tạp.
Anh nhìn thanh niên vóc dáng gầy yếu tiều tuỵ trong gương, nhịn không được thở dài: "Người anh em, rượu tuy là thứ tốt nhưng không phải uống kiểu này, người còn trẻ vậy mà đã mất, bố mẹ cậu đau lòng lắm đấy."
Thanh niên trong gương nhìn lại anh, giữa lông mày mơ hồ lưu lại một tia bi thương nhàn nhạt, có lẽ khi còn sống cũng không vui vẻ gì.
Tống Nhiên tiếc rẻ lắc đầu, lại cảm thấy có chút lạnh liền nhặt quần áo ám đầy mùi rượu từ góc phòng tắm lên, qua loa khoác lên người, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra một khe hở, nín thở nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài im ắng, quả nhiên không có người, Tống Nhiên thả lỏng, đẩy cửa bước ra.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ cũ kỹ, lạnh lẽo.
Trên chiếc ghế sô pha rẻ tiền, rải rác mấy bộ quần áo nam bẩn thỉu, trên bàn uống nước bày một chồng hộp đồ ăn ngoài, vừa nhìn đã biết là nhà của người đàn ông độc thân.
Tống Nhiên tìm được một chiếc điện thoại cũ nát từ trong chồng quần áo, sau đó dùng vân tay mở khoá.
Anh xem lịch trên điện thoại trước, trong lòng không khỏi kinh hãi — đã hơn nửa năm kể từ khi xảy ra vụ tai nạn xe kia.
Chẳng trách lúc nãy anh cảm thấy lạnh, hoá ra đã đầu đông rồi.
Anh lấy lại bình tĩnh, mở bản đồ điện thoại ra.
Định vị vẫn còn ở Giang Thành, chỉ là vị trí khá hẻo lánh - là vùng ngoại ô hỗn loạn.
Cho nên mình vẫn ở Giang Thành, chỉ là thời gian đã qua hơn nửa năm, vụ tai nạn kia thế nào rồi? Mình đã chết rồi ư?...!Nhãi con Tống Thanh Sương kia đâu?
Tống Nhiên mở trình duyệt điện thoại lên, do dự một lát, mới chậm rãi nhập hai từ khoá chính "Tống Nhiên/ Tai nạn xe cộ" vào thanh tìm kiếm, sau đó ấn enter.
Ngay lập tức, các tin tức dồn dập hiện ra.
"Tài xế điều khiển xe tải quá trọng đi ngược chiều, hai chiếc xe cùng rơi xuống khe núi, tài xế xe tải tử vong tại chỗ, anh em Tống thị được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện."
"Tống Nhiên chết não, Tống Thanh Sương gãy tay."
"Thiên tài thương mại Tống Nhiên trở thành người thực vật, đế quốc Tống thị về sau sẽ đi về đâu?"
"Tống Nhiên hôn mê bất tỉnh, cổ phiếu tập đoàn Tống thị giảm mạnh 43%, nhiều giám đốc điều hành đồng thời từ chức!"
"Tám năm trước Tống Nhiên ngăn cơn sóng dữ, tám năm sau Tống Thanh Sương liệu có thể cứu tập đoàn Tống thị một lần nữa?"
Mấy nhà truyền thông đều dùng tấm ảnh bìa "Fortune" nổi tiếng của Tống Nhiên làm ảnh minh hoạ.
Bức ảnh kia được chụp bởi nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ Joshua, dưới ống kính của ông, Tống Nhiên 28 tuổi đẹp đến mức không thể nhìn gần.
Đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ nhìn hàng nghìn độc giả, khoé môi treo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất trên đời này mọi việc đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Phía dưới rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận: "Đậu má, bá đạo tổng tài là đây, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, đáng tiếc quá!"
"Tai nạn xe này là chuyện gì vậy trời? Không phải là do đối thủ cạnh tranh làm đấy chứ?"
"Ảnh đẹp trai như thế, không chừng lại vướng vào tình tay ba cẩu huyết, tình địch tranh giành tình nhân, sát thủ sát hại gì đó..."
"Đúng vậy, lại còn thành người thực vật, giống tình tiết máu chó trong phim Hàn ghê."
"Có người đến đập phá khoa chỉnh hình à? Nghe nói, Tống Nhiên và Tống Thanh Sương không phải anh em ruột đâu."
Nhìn cư dân mạng trí tưởng tượng phong phú hóng drama, Tống Nhiên quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nhưng tâm tình vốn nặng nề của anh cũng thoải mái hơn hẳn.
Anh mặc dù đã trở thành người thực vật nhưng tốt xấu gì cũng đã bảo vệ được mạng nhỏ của thằng nhóc Tống Thanh Sương kia...!Khoan đã, nếu mình đã thành người thực vật, vậy thân thể mình đang ở đâu? Ở bệnh viện nào?
Anh vội vàng nhập ba từ khoá "Tống Nhiên/ Người thực vật/ Bệnh viện" vào thanh tìm kiếm, sau khi ấn enter, lập tức nhảy ra một video hot hơn một triệu like -- "Tống Thanh Sương đến bệnh viện Giang Thành thăm người thực vật Tống Nhiên, thề sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng sau."
"Thề sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng sau? Cậu còn mặt mũi mà nói vậy à." Tống Nhiên cười nhạo, ấn xem video.
Ống kính máy quay hướng về cổng bệnh viện Quốc Tế Giang Thành,một người đàn ông trẻ tuổi bước đến, khuôn mặt hắn trắng như tuyết, chân mày đậm, mặc một chiếc áo khoác lông cừu đen tuyền, cánh tay trái treo trước ngực được băng bó bằng vải trắng, xung quanh là mấy tên vệ sĩ lực lưỡng.
Rất nhiều phóng viên lập tức vây lại, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục: "Tiểu Tống tổng ra rồi!"
"Tiểu Tống tổng, tôi là phóng viên của Nhật Báo Giang Thành, anh có thể trả lời một vài câu hỏi của tôi không?"
"Tiểu Tống tổn, tiểu Tống tổng..."
Tống Thanh Sương mặt không chút biểu cảm, khuôn mặt trắng như tuyết như phủ thêm một tầng sương lạnh.
Mấy tên vệ sĩ cao lớn vạm vỡ mạnh mẽ ngăn cản đám phóng viên, hộ tống Tống Thanh Sương lên chiếc ô tô màu đen.
Một tên phóng viên nhỏ gầy vượt qua hàng rào như con lươn, micro trong tay thẳng tắp luồn vào cửa sổ xe, suýt chút nữa chọc vào khuôn mặt đẹp đẽ trắng như tuyết của Tống Thanh Sương: "Tiểu Tống tổng, tôi là phóng viên thường trực tại hiện trường của Giang Thành, xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi, liên quan đến vụ tai nạn xe này anh đã có tin tức nội bộ gì chưa? Đại Tống tổng thật sự sẽ không tỉnh lại được sao?"
Tống Thanh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt của hắn đáng sợ đến cực điểm, như dã thú muốn ăn thịt người, tên phóng viên không tự chủ được lùi lại một bước, nói lắp: "Tiểu, tiểu Tống tổng..."
Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: "Đủ rồi."
Cổng bệnh viện ồn ào dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vào người lãnh đạo mới của tập đoàn Tống thị.
"Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng phía sau." Tống Thanh Sương nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh ấy...!anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại."
Video kết thúc tại đây, hình ảnh cuối cùng dừng lại tại khuôn mặt trắng như tuyết của Tống Thanh Sương, trên mũi có biểu tượng "phát lại" hình tam giác ngộ nghĩnh.
"Tuyệt đối không bỏ qua thủ phạm phía sau? Ha ha ha" Tống Nhiên không nhịn được mà bật cười.
"Tai nạn ngoài ý muốn" trên núi Liên Hoa là chuyện gì, tại Tống gia hôm ấy xảy ra trò hề gì, tại sao anh