Ông Lục sợ hết hồn, dùng sức giật tay về: "Lưu trữ gì? Sao tôi biết được?"
"Xin lỗi, xin lỗi." Tống Nhiên nhanh chóng thả cánh tay đối phương ra, nỗ lực giải thích, "Mấy văn kiện trước đây, tỷ như hợp đồng trùng tu với đội thi công, danh sách quyên góp của quỹ Hồng Tinh, bây giờ có còn không ạ?"
"Tôi không quản cái này." Ông Lục suy nghĩ một lúc, lại nói, "Nhóc con, hay cậu thử hỏi viện trưởng Lưu xem?"
Khi ba người trở về viện mồ côi trời đã tối đen, đám nhóc đã đi ngủ, viện mồ côi một mảnh yên tĩnh, chỉ có phòng làm việc của viện trưởng còn sáng đèn.
Có lẽ bởi vì hai người vừa quyên góp nên sau khi nghe yêu cầu của Tống Nhiên, Lưu viện trưởng vô cùng sảng khoái dẫn hai người đến một gian phòng nhỏ: "Đây là phòng tài liệu của viện, tất cả các tư liệu cũ đều ở đây, cũng không có gì quan trọng, hai đứa cứ tự nhiên."
Trong phòng tài liệu chất đống hai mươi mấy thùng catton, Lâm Phi Vũ mở ra một thùng ra, bên trong là một xấp văn kiện ố vàng.
Hắn suy nghĩ một chút: "Ca ca, anh xem 13 thùng bên trái, em xem 15 thùng bên phải."
Tống Nhiên gật đầu nói: "Được, như vậy cũng nhanh hơn một chút."
Hai người không trì hoãn nữa, cúi đầu lật tài liệu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật giấy "sột soạt" khe khẽ.
Một đường xem đến hơn 11h, cuối cùng Tống Nhiên cũng tìm được bản hợp đồng ố vàng, trên đó viết một dòng chữ —— "Hợp đồng công trình tu sửa lại viện mồ côi Hồng Tinh"
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, rồi mới chậm rãi mở hợp đồng ra, nhìn thông tin bên B.
Bên phụ trách xây dựng: Tào Cường.
Nhìn cái tên xa lạ này, Tống Nhiên không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vào lúc này, Lâm Phi Vũ cũng tìm một thứ, nhẹ giọng nói: "Ca ca, anh xem cái này."
Đó là một tấm ảnh cũ ố vàng, năm người đứng trước đống đổ nát sau hỏa hoạn, phía sau treo băng rôn màu đỏ—— "Công trình tu sửa viện mồ côi Hồng Tinh chính thức khởi công", phía trước còm bày một cái án hương, trên án hương có hoa quả với một cái đầu heo.
Người trong trấn phần lớn mê tín dị đoan nên cái này cũng không có gì kỳ quái.
Ánh mắt Tống Nhiên lần lượt lướt qua mặt năm người, dì Trương, ông Lục, bà Từ, chú Chu...!Ngoài cùng bên phải là một người đàn ông xa lạ khoảng 40 tuổi, cúi mặt, thân hình thấp bé ục ịch, hẳn là ông chủ đội xây dựng đã bỏ trốn kia.
Tống Nhiên chăm chú nhìn người đàn ông thấp béo, cảm thấy ông ta khá quen, dường như anh đã từng gặp người đàn ông này.
Nhưng gặp ở đâu? Trong lúc nhất thời anh không thể nhớ ra, chỉ có thể cật lực suy nghĩ.
Một lát sau, anh reo lên trong lòng, là Triệu Nghiêm!
Triệu Nghiêm...!Đại cổ đông hội đồng quản trị tập đoàn Tống Thị, là Phó tổng giám đốc hiện nay, cấp dưới của vợ chồng Tống thị! Tuy giờ Triệu Nghiêm già đi không ít, thần sắc cũng thay đổi rất nhiều nhưng Tống Nhiên vẫn chắc chắn, người đàn ông cúi mặt trong ảnh này là Triệu Nghiêm!
Nháy mắt, Tống Nhiên có loại cảm giác như tảng băng nứt(?).
Triệu Nghiêm, chú Tống, dì Bách...!rốt cuộc sự thật khủng khiếp nào đang ẩn dấu sau chuyện này? Chủ thầu nhận tiền bỏ chạy, trận hỏa hoạn không rõ lí do, còn vụ cướp của giết người lúc trước, tất cả những chuyện này, đến cùng là chuyện gì?
Sau khi quay về phòng ngủ, Tống Nhiên vẫn cảm thấy choáng váng.
Lâm Phi Vũ đỡ Tống Nhiên ngồi xuống bên mép giường, hắn quan sát biểu tình của Tống Nhiên, cẩn thận đặt chân anh lên đùi mình, nhẹ giọng: "Hôm nay đi bộ nhiều, chân anh phù thũng lên cả rồi, để em xoa bóp cho anh."
Hắn vừa nói, vừa nắm bụng bắp chân Tống Nhiên, nhẹ nhàng nắn bóp.
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ tối tăm, bỗng nhiên nói: "Tiểu Vũ, để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
Lâm Phi Vũ nâng con ngươi sáng lên: "Chuyện gì?"
"Một câu chuyện rất lâu trước đây." Tống Nhiên thấp giọng nói, "Ngày xưa, có một thương nhân cùng vợ và đứa con trai ba tuổi của mình về nhà thăm bố mẹ, kết quả lại gặp cướp trên đường.
Vợ chồng thương nhân ấy đều bị sát hại, chỉ có đứa bé kia may mắn trốn thoát.
Nhưng lúc đó nó quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cuối cùng lưu lạc đến một thôn nhỏ."
"Sau đó thì sao?" Lâm Phi Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Qua mấy năm, thôn nhỏ gặp hỏa hoạn, tiền của trưởng thôn cũng bị trộm trộm mất.
Khi ấy là mùa đông, người dân trong thân vừa lạnh vừa đói.
Đương lúc khó khăn nhất, có một đôi vợ chồng tìm đến.
Hóa ra, hai người họ là bạn tốt của người thương nhân kia, đôi vợ chồng này đã giúp thôn dân xây lại làng, sau đó nhận nuôi đứa bé kia."
Lâm Phi Vũ lẳng lặng nghe.
Tống Nhiên khẽ cười nói: "Đứa bé này luôn coi hai người bọn họ là ân nhân, nhưng sau đó nó lại phát hiện, hóa ra tên trộm trước kia trộm tiền của trưởng thôn chính là do người hai này làm."
Kể đến đây, Tống Nhiên dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ, em nói, chuyện gì thế này?"
Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, cẩn thận đáp: "Em cảm thấy đôi vợ chồng kia nhất định là có mưu đồ."
"Đúng không?" Tống Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng mê man.
Anh có thể hoài nghi chú Tống và dì Bách ư? Dù sao, bọn họ cũng đã chăm sóc anh rất tốt, cho anh cái ăn cái mặc, chu cấp anh đi học, nhưng...!
Tống Nhiên lắc đầu, cố gắng không nghĩ tới tình huống đáng sợ nhất kia.
Chuyện quan trọng, anh phải đến cục công an xử lý vụ giết người cướp của bỏ chạy năm ấy, mặc dù sớm đã kết án, lại qua nhiều năm như vậy, hơn nửa là không có kết quả, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng phải thử một lần.
Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói: "Ca ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bố mẹ anh không phải đột ngột qua đời sao?"
"Không có gì, không có liên quan đến anh.
Đây là câu chuyện trước đây anh từng đọc qua, khá giống với tình huống của viện, đột nhiên nhớ lại thôi." Tống Nhiên hàm hồ đáp.
Vụ án cướp của giết người kia đã qua rất nhiều năm, chuyện vợ chồng Tống thị nhận nuôi anh cũng rât kín đáo, tình huống cụ thể không có mấy người biết, chủ yếu là, bây giờ anh là Tống Tiểu Nhiên, cũng không biết giải thích những chuyện cũ phức tạp này như nào, càng không muốn liên lụy tới lam Phi Vũ.
"Ồ." Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái, cũng không hỏi nhiều, xoa bóp xong lại véo chân Tống Nhiên.
"Đừng véo, ngứa chết rồi." Tống Nhiên có máu buồn, nhịn không được rụt chân lại.
"Ca, đừng nhúc nhích." Lâm Phi Vũ nắm lấy chân anh sau đó ngón cái dùng sức ấn một cái vào giữa lòng bàn chân Tống Nhiên.
Tống Nhiên chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau nhức, cả người run rẩy, có loại khoái cảm chua xót khó diễn tả, không nhịn được rên một tiếng.
Cái loại cảm giác vừa đau vừa thoải mái, vô cùng kỳ cục.
Tống Nhiên mắng: "Đệt, vừa làm gì đấy hả?"
"Giữa lòng bàn chân có gân, đông y gọi là địa gân, ấn nhiều sẽ rất tốt." Động tác trên tay Lâm Phi Vũ không ngừng lại, cười hì hì nói, "Em xem rất nhiều video chuyên nghiệp mới học được đó, anh cảm thấy thế nào?"
Cảm giác rất...!đau, cũng rất thoải mái.
Tống Nhiên cắn chặc răng, mặt đều nín đỏ, ban đầu anh ngại không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể "Đệt" thay thế, lúc sau cũng không quan tâm nữa, dứt khoát rên thành tiếng: "A...!Nhẹ chút, không đúng không đúng, chỗ đó..."
"Dùng lực như này được chứ?" Lâm Phi Vũ nhấc mắt nhìn Tống Nhiên, con ngươi màu hổ phách ướt sũng, khuôn mặt điển trai hơi phiếm hồng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tống Nhiên cắn răng nói: "A, có thể..."
Đúng vào lúc này, điện thoại Lâm Phi Vũ bỗng vang lên, ba chữ "Tống Thanh Sương" hiên lên trên màn hình.
Tống Nhiên liếc mắt nhìn thấy, lập tức cả giận nói: "Tên này như nào vẫn dai như đỉa? Mau cúp máy!"
Lâm Phi Vũ chớp mắt, không nghe lời Tống Nhiên, trái lại còn bật chế độ rảnh tay.
Giọng Tống Thanh Sương vẫn lạnh nhạt như cũ: "Sao không chuyển đến Thúy Vi Uyển?"
Lâm Phi Vũ thản nhiên đáp: "Tiểu Tống tổng, tôi sẽ không chuyển đi."
Tống Thanh Sương trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: "Tôi nghe nói, cậu và Tống Tiểu Nhiên thuê một căn phòng nhỏ? Quan hệ của hai người là gì?"
Bạch nhãn lang còn điều tra anh?! Tống Nhiên tức giận, đang muốn mắng Tống Thanh Sương hai câu,