Edit by Tiannn
Nhật ký "Ba!" một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn quyển nhật ký, không tự chủ mà thở hổn hển.
Dần dần, dần dần, hắn cảm thấy trên người một chút khí lực cũng không có, cả người thuận theo bàn học chậm rãi trượt xuống ngồi lê dưới sàn nhà, trong đầu một mảnh trắng xóa.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt nhớ tới cái gì, thập phần khó khăn lấy điện thoại từ đâu đó, mở trình duyệt lên, đánh hai chữ "Tống Nhiên" vào thanh tìm kiếm.
Hắn cắn chặt răng, cơ hồ là tự ngược, đọc kỹ từng câu từng chữ ca ngợi giới thiệu tóm tắt về người đó.
Tống Nhiên, CEO tiền nhiệm tập đoàn Tống Thị, sinh ngày 4 tháng 5 năm 199X, tốt nghiệp ngành tài chính đại học T.
Sau khi vợ chồng Tống Cương và Bách Văn Hinh bất ngờ xảy ra tai nạn, Tống Nhiên vừa mới tốt nghiệp đã phải tiếp nhận Tống thị, đối mặt với mọi nghi vấn, một mình vác gánh nặng lên vai...
Ngày 4 tháng 5 năm 199X.
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm ngày sinh nhật kia, ngón tay di chuyển trên màn hình, ấn mở lịch ra.
Quả nhiên, ngày 14 tháng 3 âm lịch chính là ngày 4 tháng 5 năm 199X dương, cũng chính là mật mã điện thoại của anh.
Tống Nhiên tốt nghiệp ngành tài chính đại học mà anh chỉ tốt nghiệp hệ phổ thông.
Anh đã từng dạy bảo hắn rất nhiều kiến thức liên quan đến tài chính, một số lĩnh vực đầu tư thậm chí còn có những kiến giải vô cùng độc đáo nhưng lúc hắn hỏi, anh chỉ mơ hồ nói có cao nhân từng chỉ bảo anh.
Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể suy đoán vị cao nhân kia có lẽ là Tiết Kiến Quốc.
Bây giờ nghĩ lại, anh nói tới cao nhân, tám chín phần mười là Tống Nhiên.
Năm đó tại Thúy Vi Uyển, anh làm người tình bé nhỏ của Tống Nhiên, Tống Nhiên được hầu hạ cao hứng, liền thuận miệng dạy ca ca một vài thứ.
Mà anh lại ngưỡng mộ hắn ta như vậy, yêu hắn ta như vậy đương nhiên sẽ nhớ kỹ tất cả những chuyện đó, nhiều năm sau còn dạy lại cho hắn.
Chứng cứ càng ngày càng nhiều, dần dần, Lâm Phi Vũ có chút chết lặng.
Hắn dựa vào bàn học ngồi ở trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn poster Tống Nhiên trên tường đối diện.
Người đàn ông thành thục tuấn mỹ kia giống hắn như vậy, đôi mắt màu hổ phách, khóe môi mỉm cười, trong poster hắn ta từ trên cao nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến buồn cười.
Lâm Phi Vũ nhìn tấm poster cũ ố vàng kia, trong lòng dần dần hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Suốt bảy tám năm nay, tất cả mọi thứ, đều là kế hoạch của anh ư?
Hắn chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn về phía quyển nhật ký trên sàn nhà, cảm giác nó như một con rắn độc, một con rắn độc hắn không muốn chạm vào nữa.
Do dự hồi lâu, hắn cắn răng nhặt quyển kia nhật ký lên, từ từ lật đến phía sau.
"Ngài ấy xảy ra chuyện rồi."
Mấy trang sau đều trắng tinh, tiếp đó là vài chữ viết xiêu vẹo, dường như được viết lung tung khi say rượu, không nhìn ra được: "Mình nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy..."
-
"Nếu như mình có thể thay ngài ấy trở thành người thực vật là tốt rồi."
-
Sau câu này, anh không còn viết nhật ký nữa.
Lâm Phi Vũ nhìn những dòng chữ lộn xộn ấy, chậm rãi nhớ lại tất cả.
Đúng rồi, năm Tống Nhiên gặp chuyện không may cũng chính là năm kỹ nữ kia mang theo hắn đến tiểu khu Xuân Giang.
Trước đó vài ngày, lúc kỹ nữ ấy gây sự đã từng nói, rất nhiều năm trước, anh thấy bà ta mang theo hắn đi tìm phòng ở nên đã chủ động nói cho bà ta biết phòng đối diện đang cho thuê, hơn nữa tiền thuê còn rất rẻ.
Kỹ nữ kia miệng toàn lời nói dối nhưng chuyện này chưa chắc đã là nói dối.
Tất cả mọi thứ, có phải đã bắt đầu từ lúc đó?
Khi ấy, kỹ nữ vì mại d*m nên bị chủ nhà cũ đuổi ra ngoài, không thể làm gì khác ngoài việc dẫn hắn đi khắp nơi tìm trọ.
Lúc đó, hắn mới 13 tuổi, bị sốt vài ngày nên không có ấn tượng về mấy chuyện xảy ra xung quanh, sau khi thân thể dần tốt hơn một chút thì cũng đã vào tiểu khu Xuân Giang.
Sau khi vào tiểu khu Xuân Giang, hắn để ý, hàng xóm đối diện là một nam thanh niên trẻ tuổi thanh tú.
Người kia dường như rất chán nản, thường xuyên uống say, có lần anh ta tình cờ gặp hắn ở hành lang, thần sắc ngơ ngác, ngay cả việc hắn