"Tiền.""Tiền của tôi đâu?""Tiền lương của Lý Tiểu Quyên hẳn phải có hơn hai vạn đúng không?"Dường như "Vương Ngũ Lục" không nhận ra điều gì, ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm Trương Đại Niên, trong mắt chỉ có tham lam."Có số tiền này rồi chắc chắn cuộc sống tương lai của con trai tôi sẽ tốt hơn nhiều.""Con trai?"Lý Tiểu Quyên tóc tai bù xù từ sau lưng Tô Mục Nhiên đi tới, sự bình tĩnh khó khăn lắm mới có được nay lại trở nên càng thêm phẫn nộ hơn so với trước kia, trên người cô ấy lại có lệ khí khủng bố dâng trào, quần áo trên người thậm chí cả tóc tai cũng bắt đầu biến thành màu "đỏ như máu".Vương Ngũ Lục thấy Lý Tiểu Quyên.Thần sắc của hắn ta sửng sốt một chút.Chợt hắn ta lại phá lên cười như một tên bệnh tâm thần."Ảo giác!""Đây đều là ảo giác!""Ha ha, Lý Tiểu Quyên, con gà mái không biết đẻ trứng này, ngoại trừ có thể chịu khổ nhọc ra thì cô còn có thể làm gì?""Tôi nói cho cô biết!""Hai năm qua, tôi đã tìm được một người phụ nữ khác.""Cô ấy sống ở Hải Thành.""Hiện tại cô ấy đã mang thai rồi.""Mà dù là kết hôn hay sinh con cũng đều cần tiền.""Cho nên cô phải chết, chỉ khi cô ngã lầu ngoài ý muốn bỏ mình tôi mới có thể nhận được tiền bồi thường, sau này con của tôi mới có thể sống cuộc sống khá giả."Rầm rầm!Tốc độ chuyển màu tóc của Lý Tiểu Quyên bắt đầu tăng vọt, mái tóc đỏ ngòm trực tiếp vây lấy tên Vương Ngũ Lục đang điên cuồng gào thét như người bị bệnh tâm thần, ngay sau đó bịch một cái, Vương Ngũ Lục hóa thành bụi ——Dường như một kích này đã dùng hết tất cả tiềm lực cùng "sinh mệnh lực" của Lý Tiểu Quyên.Thân thể của cô ta bắt đầu từ từ trở nên nhạt hơn.Gần như tiêu tán."Cảm ơn ngươi."Giờ phút này cả lệ khí cùng phẫn nộ trên người Lý Tiểu Quyên cũng tiêu tán, cô ta quay về phía Tô Mục Nhiên cúi đầu thật sâu... Sau đó, triệt để tiêu tán."Keng!""Kí chủ có công siêu độ vong hồn, khen thưởng điểm công đức +50."Trong đầu lại có tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến.Chẳng qua, sắc mặt Tô Mục Nhiên lại trở nên vô cùng ngưng trọng.Hắn nhìn về nơi Vương Ngũ Lục vừa tiêu tán.Trên mặt đất, có một tấm tiền mặt.Trương Đại Niên nhặt tờ tiền mặt đó lên, đưa cho Tô Mục Nhiên.50 đồng.Rất quen thuộc.Tô Mục Nhiên gấp tờ tiền âm phủ kia bỏ vào túi...Chợt hắn ngẩn người, trong túi áo có gì vậy?Móc ra.Cũng là một tờ tiền âm phủ.50 đồng.Vì sao tờ tiền âm phủ bản thân mình vứt ở cổng công trường giờ lại nằm trong túi mình?"Tô tiên sinh... Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"Trương Đại Niên liếm liếm môi.Những chuyện đã xảy ra tối nay thật quá kích thích, cho tới bây giờ tâm can của hắn ta còn đang nhảy loạn."Trước khi Vương Ngũ Lục tới đồn cảnh sát tự thú thì hắn ta đã chết.""Thi thể của hắn ta đi tới đồn cảnh sát tự thú.""Còn vong hồn của hắn ta lại đi đến bên này."Về phần hắn ta đã tới đây như thế nào, Tô Mục Nhiên cũng không nói.Ninh C: AR438...Lại là chiếc xe quỷ này?"Đúng rồi, tình huống của cô là như thế nào?"Tô Mục Nhiên nhìn về phía nữ quỷ áo đỏ.Lấy tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người.Tuy trước mắt nữ quỷ áo đỏ vẫn chưa hại người, nhưng nói cho cùng nó vẫn là quỷ hồn, hơn nữa còn là cấp bậc áo đỏ, lỡ sau này nó gây ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"Khi bọn họ thi công.""Đã chôn mất nhà của tôi."Trên bàn để máy vi tính của Trương Đại Niên nổi lên hai hàng chữ bằng máu.Tô Mục Nhiên xoa xoa đầu, nói: "Tổng giám đốc Trương, ông và cô ấy cùng đi xác nhận vị trí của nhà cô ấy đi, chờ tới tối mai tôi sẽ giúp cô ấy dọn nhà."Trương Đại Niên nhìn về phía Trần Công.Trần Công đầu lắc liên tục giống hệt như trống bỏi.Không đi.Đánh chết cũng không đi.Cho dù có phải từ chức thì hắn ta cũng không đi.Mẹ nó!Nhà của một con quỷ?Sẽ không phải là một ngôi mộ hay một cái quan tài gì đó chứ?"Mẹ nó!"Trương Đại Niên mắng một câu: "Ông đi tôi cho ông năm vạn tiền thưởng, ông không đi tôi sẽ nói chuyện