"Thế nào?""Không ở cùng nữ streamer kia của cậu sao?"Tô Mục Nhiên đổi chủ đề, trêu ghẹo một câu, chuyện này hắn phải suy nghĩ một chút... Chẳng qua, dường như rất thú vị."Gặp dịp thì chơi mà thôi."Hắc Tử ngược lại nhìn rất thoáng, cười nói: "Dung mạo của cô ấy rất đẹp, vóc người cũng rất nóng bỏng, kỹ năng giường chiếu cũng rất tốt, cho dù cậu có tìm phụ nữ trong mấy phòng mát xa hay câu lạc bộ gì đó cũng cần có tiền, không phải sao? Hơn nữa mấy phòng mát xa bình thường nào có nữ streamer chất lượng cao như vậy.""Cậu có thể thấy rõ là được rồi.""Tôi còn sợ cậu lún sâu vào không thể dứt ra được."Bên ngoài trời mới chạng vạng, Tô Mục Nhiên trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Hay là gặp nhau rồi bàn tiếp?""Được.""Tới quán đồ nướng bên ngoài trường học đi, lâu rồi không tới đó, đoán chừng hiện tại con gái của ông chủ cũng đã trưởng thành rồi nhỉ?"Hắc Tử cười dâm một tiếng.Tô Mục Nhiên vừa cười vừa chửi một câu súc sinh.Lúc trước khi bọn họ còn học trung học phổ thông ở thành Linh Châu, đối diện trường học có một quán đồ nướng. Ngày ấy bọn họ thường xuyên tới quán đó ăn, mà ăn nhiều cũng thành quen.Ông chủ quán đồ nướng có một cô con gái rất đáng yêu.Lúc ấy cô bé mới học cấp một, lớp sáu.Miệng của tên Hắc Tử này tương đối ti tiện, lúc nào cũng nói chờ tiểu nha đầu lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, đến lúc đó lại làm bạn gái hắn ta, vì chuyện này bà chủ quán đồ nướng đã đánh hắn ta không ít lần, nếu không phải nể mặt Tô Mục Nhiên đoán chừng Hắc Tử còn không thể bước vào cửa tiệm được.Hai người bắt xe tới điểm hẹn.Kết quả quán đồ nướng kia đã sớm đóng cửa, thay vào đó là một quán bún thập cẩm cay.Hắc Tử vô cùng đau đớn."Được rồi, bún thập cẩm cay cũng được, tùy tiện ăn một chút là được rồi."Tô Mục Nhiên vào trong tiệm.Bún thập cẩm cay là món ăn vặt đặc sản ở thành Linh Châu, mà người ở nơi này cũng rất thích món ấy, đặc biệt là học sinh và phụ nữ, ngày nào cũng ăn mà không thấy ngán, vì thế ở các khu dân cư hay trước cửa trường học thường sẽ có tới mấy tiệm bún thập cẩm cay.Sau khi gọi món ăn, Tô Mục Nhiên lại gọi thêm hai chai bia.Hắc Tử là người dân tộc Hồi, gia giáo trong nhà rất nghiêm nên hắn ta không uống rượu.Điều này ngược lại khiến Tô Mục Nhiên khinh bỉ một phen.Mẹ trứng ngươi hút thuốc, chơi gái… cái gì cũng có, vậy mà lại không uống rượu... có ý nghĩa sao?"Đúng rồi, cậu nói đào bảo... nhưng có người nào làm thủ lĩnh không? Có nguy hiểm không?"Tô Mục Nhiên trầm ngâm hỏi.Hắc Tử lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên, nhìn quanh trái phải nhỏ giọng nói: "Lão Tô, quan hệ của chúng ta rất tốt nên chuyện này có nói cho cậu cũng không sao."Thì ra.Mấy tháng trước thằng nhóc này ra ngoài chăn dê.Vừa lúc hôm trước mưa to.Mà trong núi lớn, mưa to sẽ dễ khiến đất bị sụt lún, lại thêm bên phía Tây Bắc này đều đất vàng, chất đất khá tơi rất dễ dàng có sự cố sụt lún xảy ra.Một rãnh nước nhỏ bị mưa xói lở thành một hố lớn.Mà nơi bị sụp xuống lộ ra một rương gỗ nhỏ.Hắc Tử lặng lẽ mang rương gỗ đó về nhà mở ra xem, kết quả bên trong có hai mươi cây vàng thỏi."Sau đó tôi và cha tôi đã lén lút đi xem, hẳn là nơi ấy còn có chôn mấy thứ khác, chỉ có điều hai cha con tôi không dám đào móc, sợ sẽ khiến người khác chú ý.""Rồi tiếp sau hai cha con tôi thầm thảo luận với nhau mang hết số vàng kia đi bán, vì để che giấu tai mắt người xung quanh cha tôi đã bán hơn nửa số dê trong nhà."Tô Mục Nhiên ngồi bên cạnh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ.Hắn than thở: "Thật đúng là người ngốc có ngốc phúc!"Hắn vừa chuyển ý nghĩ, lại cười lạnh nói: "Dương Vạn Thành, mẹ nó cậu là đồ ngốc sao? Loại chuyện này mà cũng dám nói với người ngoài? Cậu không sợ tôi nổi lòng xấu xa sao?"Hắc Tử lắc đầu."Lão Tô, thật ra trước khi tôi gọi cậu đi tầm bảo cũng không định nói chuyện này cho cậu biết.""Hôm nay sau khi rời khỏi cục cảnh sát thành phố, tôi mới nảy sinh ý gọi cậu cùng đi.""Tôi đã nghe ngóng rồi, Điền Trấn Bắc kia chính là phó cục trưởng cục công an thành phố, hơn nữa dường như còn sắp ngồi lên ghế cục trưởng rồi, đến lúc đó ông ta chính là người đứng đầu hệ thống công an ở thành Linh Châu chúng ta.""Thế mà không ngờ đứng trước mặt cậu, ông ấy ngoan