Vì thôn trang ở sâu trong núi lớn nên số hộ gia đình ở đây cũng không nhiều, thậm chí cứ cách mấy nhà lại có một ngọn núi.Nơi này có ruộng, là ruộng núi.Cũng là nơi dựa vào số trời mà ăn chân chính, nếu mưa thuận gió hòa thì còn có thể thu hoạch đủ lương thực ăn, nhưng nếu gặp phải đại hạn thì ngay cả một hạt gạo cũng không thu hoạch được.Gian khổ nhất chính là vấn đề giao thông.Có người ở nơi xa tới mức cách đường quốc lộ tới mấy dặm.Từ mấy năm trước xe máy đã là mặt hàng xa xỉ đối với người dân trong núi, sau khi thôn dân bình thường ra khỏi nhà đều phải đi bộ hơn mười dặm đường núi, nếu những học sinh nhà hơi xa mà vẫn muốn tới trường, sáng sớm tỉnh dậy sờ soạng ra khỏi nhà, đi bộ hơn hai giờ mới tới trường học, sau khi tan học đi về tới nhà là trời vừa chập tối.Mấy năm gần đây, quốc gia có chính sách di dân trong vùng núi là vì muốn cải thiện tình hình cuộc sống như thế này, hơn nữa chính sách này còn đang được thi hành một cách rất khá.Bởi vì có chính sách di dân nên sơn thôn vốn đã ít người, nay có thể nói là mười nhà thì chín nhà trống.Nhà của Hắc Tử ở nơi sườn núi của một ngọn núi lớn.Dưới chân núi này chính là đường cái.Đây là con đường do bọn họ chỉnh sửa xây dựng được đi thông từ đường lớn tới trước cửa nhà bọn họ, mà ngôi nhà gần nhà bọn họ nhất cũng cách nơi này tới mấy dặm đường.Cha Hắc Tử tên Dương Chính Lâm, thân hình cao lớn cường tráng, da ngăm đen, hiển nhiên Hắc Tử kế thừa gien của cha hắn ta.Mẹ hắn ta thoạt nhìn hơi già hơn một chút so với số tuổi thật, trên mặt đã có nếp nhăn."Chú.""Dì.""Hai người vẫn khỏe chứ, cháu là bạn học thời trung học phổ thông của Dương Vạn Thành, tên Tô Mục Nhiên."Tô Mục Nhiên lấy hai túi hoa quả từ trên xe xuống.Dương Chính Lâm nhận lấy hoa quả, cười nói: "Chú đã nghe Dương Vạn Thành nhắc tới cháu nhiều lần, cháu tới chơi là vui rồi còn bày vẽ mua đồ này kia làm gì."Nhà bọn họ chỉ là căn nhà được xây bằng gạch ngói.Cho dù là trong sân hay trong nhà cũng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.Hẳn là Hắc Tử sớm đã thông báo cho cha mẹ hắn ta nên cha mẹ hắn ta đã sớm nấu nướng xong xuôi, chờ bọn họ tới."Đây là thịt dê nhà chú tự nuôi, chỉ cho ăn cỏ thôi đấy, ăn ngon hơn mấy loại gia súc trong thành phố nhiều. Tiểu Tô, cháu ăn nhiều một chút." Trên bàn cơm, vợ chồng Dương Chính Lâm đều cực kỳ nhiệt tình hiếu khách.Dân tộc Hồi bên phía Tây Hạ chính là như vậy.Về phần mấy lời đồn đại trên web kia, gì mà thích bạo động, thích phá phách cướp bóc đốt nhà… kỳ thực đều là do dân tộc Duy Ngô Nhĩ cùng các loại dân tộc khác ở phần đất bên ngoài làm ra, mà dân tộc Hồi ở Tây Hạ chỉ bị mang tiếng mà thôi.Ăn cơm xong.Hắc Tử dẫn theo Tô Mục Nhiên đi lòng vòng quanh nhà.Hắn âm thầm mở pháp nhãn kiểm tra chung quanh, chỉ phát hiện âm khí nhàn nhạt, không hề giống với nơi có quỷ mị tồn tại, cha mẹ Hắc Tử cũng rất bình thường, chẳng lẽ bản thân mình đã đoán sai?Tên khốn kiếp Hắc Tử này thuần túy chỉ là ngày nghĩ nhiều nên đêm nằm mơ thôi?Đầu tiên là chuồng dê.Chuồng dê của nhà bọn họ vô cùng lớn, trực tiếp dùng lưới sắt vòng một mảnh đất chung quanh sườn núi, kể cũng đúng, lúc trước nhà Hắc Tử nuôi tới hơn một ngàn con dê lận mà."Hiện tại chỉ còn lại ba năm chục con để dành ăn thôi."Hắc Tử có chút thổn thức."Mẹ nó tôi đã chăn dê chăn tới quen luôn rồi, đột nhiên bán hết chúng đi không khỏi có chút luyến tiếc.""Đúng rồi.""Đi, tôi dẫn cậu lên núi bắt gà rừng thỏ rừng, thịt của gà rừng thỏ rừng mới thật sự là mỹ vị của nhân gian.""Được, hai chúng ta lái xe ra ngoài đi một vòng, thuận tiện tôi dẫn cậu đến Tỏa gia trang nhìn vết tích do trận chiến đào bảo năm đó lưu lại, không phải cậu muốn gặp Tỏa Thành Long một lần sao? Nói không chừng chuyến đi ngày hôm nay có thể gặp được luôn cũng nên.""Đi, tôi cũng rất nóng lòng muốn nhìn tận mắt một lần."Tô Mục Nhiên cầu còn không được, cười nói: "Cậu lái xe hay tôi lái xe?""Để tôi lái đi."Hắc Tử đã rất nóng lòng muốn thử, ngồi trên vị trí lái: "Trước đây tôi đã từng lái máy kéo rồi, kỹ thuật rất tốt.""..."Tô Mục Nhiên không nói gì.Mẹ nó cũng may lúc này lão tử có sức tự vệ, cho dù cậu có lái xe bay xuống núi cũng chẳng sao cả.Nếu là trước kia,