【 Nếu bạn có thể giết ai đó một cách dễ dàng mà không cần phải gánh vác bất cứ hậu quả gì, bạn sẽ làm thế nào? 】
Thời gian: Rạng sáng, 1 giờ 34 phút
Địa điểm: Ngã tư đường nào đó ở khu dân cư thành Đông
Sự kiện: Nhân vật chính của chúng ta đang trên đường xách bữa khuya về nhà, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên gặp cướp.
Đánh giá: Thật đáng mừng
Ninh Tiêu vươn vai, đi về phía đầu bên kia con đường.
Nửa đêm, gió lạnh thổi phần phật, cả con đường ngoài một, hai tiếng chó sủa, mèo kêu thỉnh thoảng vang lên thì yên tĩnh vô cùng.
Ngoài Ninh Tiêu đáng thương phải tự ra đường kiếm đồ ăn, chẳng còn bóng người nào khác.
"Đứng, đứng lại!"
Nhưng mà sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát lớn! Ninh Tiêu vừa bước nửa chân vào quầng sáng của đèn đường thì cảm nhận được có một vật thể bén nhọn đang chĩa vào lưng mình.
Góc độ sắc bén mang theo sự uy hiếp lạnh như băng tiếp xúc với thân thể cậu.
Tiếp theo, có người đứng sau lưng dùng một giọng cố ý đè thấp nói:
"Không được nhúc nhích! Đưa hết tiền bạc trên người mày ra đây!"
Gió lạnh gào thét thổi tan giọng của tên cướp, làm cho những lời của gã tan thành từng mảnh nhỏ, trở nên mơ hồ.
Ninh Tiêu giật tai, theo bản năng định quay lại nhìn.
"Đã nói là không được nhúc nhích!"
Tên cướp nọ hồi hộp chọc mũi dao về phía trước vài cái, kích động trong nhất thời làm bại lộ tuổi thật của gã.
Giọng nói đó vừa khàn khàn, vừa mang nét trẻ con, rõ ràng là một thiếu niên! Ninh Tiêu nghĩ thế, rồi ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Tên cướp dường như khẽ thở phào.
"Nghe đây, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ không làm gì mày! Bây giờ tự lấy tiền trong túi ra rồi đưa đây cho tao! Nhanh lên!"
"Tôi có thể để hộp đồ ăn xuống đất trước không?" Ninh Tiêu hỏi.
Tên cướp ngạc nhiên, rõ ràng là cậu ta cũng không ngờ người này lại hỏi như thế.
"Đưa tiền cho cậu rồi thì tôi sẽ không còn đồng nào nữa." Ninh Tiêu tiếp tục nói, hòng để giọng mình nghe có thành ý một chút.
"Tôi chỉ muốn giữ lại bữa khuya này thôi, thế thì mấy ngày tới sẽ không đến nỗi đói.
Có được không?"
"..." Tên cướp sau lưng im lặng một lúc: "Không được làm gì khác!" Nghĩa là đồng ý.
Ở góc độ mà cậu ta không nhìn thấy được, Ninh Tiêu hơi cong môi, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Ninh Tiêu đang sắp cúi người đặt túi đồ ăn xuống đất.
Nhưng mà, trước khi cậu buông nó ra lại làm một động tác khác, cũng vì động tác nhỏ không đáng kể này mà tình huống thay đổi.
Khi cậu xoay người, khuỷu tay hơi lùi sau, dường như chỉ là một động tác vô thức nhưng có thể vừa hay chặn được cái tay cầm dao của tên cướp.
"Mày..." Tên cướp nghi ngờ, giây tiếp theo, cậu ta còn chưa kịp hô lên, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức trên bụng, trời đất xoay chuyển trong chớp mắt, chưa đợi cậu ta kịp tỉnh táo thì cả người đã bị đè xuống đất.
Một tiếng cốp vang dội khiến cho người nghe cũng thấy đau từ trong xương.
Mà con tin lúc nãy còn bị cậu ta uy hiếp lúc này đang đè lên lưng cậu ta, trên mặt đầy biểu cảm trêu chọc.
"Tôi cũng nên cảm ơn cậu vì còn một chút lòng thương hại, cậu cướp vặt thân ái." Hai tay Ninh Tiêu khóa cổ tay tên cướp, làm cho cậu ta không thể nhúc nhích được.
"Nếu không phải cậu thương hại tôi, sợ tôi đói bụng thì người nằm dưới đất bây giờ không chừng là tôi mới đúng.
Đứng ở góc độ nào đó mà nói thì cậu rất không có tư cách làm cướp."
Ninh Tiêu hơi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trên mặt đất, bữa khuya của cậu vẫn không bị tổn hại gì, còn đang tỏa hơi nóng.
Điều này làm cho tâm trạng của Ninh Tiêu rất không tệ, bỗng nổi hứng chơi ác, cậu xoay người kề bên tai cậu ta, khẽ nói:
"Cậu cướp vặt ngu ngốc ơi, chẳng lẽ mẹ cậu không dạy cậu ra đường đừng dễ tin lời người lạ à?"
Con dao đã bị Ninh Tiêu đá sang một bên từ lâu, mà thiếu niên đang cố sức giãy giụa, có dùng lực kiểu gì cũng không thể thoát được.
Bây giờ cậu ta mới phát hiện mình bị lừa, vậy mà lại bị con dê béo mình chuẩn bị đánh cướp gài bẫy!
"Mày có ngon thì buông tao ra! Đồ lừa đảo, vô liêm sỉ, vô lại!"
Ninh Tiêu buồn cười, "Lừa đảo? Vô liêm sỉ? Hình như không đến lượt một tên cướp như cậu mắng tôi như thế.
Làm sao? Quỷ nhỏ, đi cướp bất thành thì chuẩn bị làm nũng ăn vạ à? Cậu tưởng đi thăm người thân à? Mạng người chơi vui không?"
Nói xong câu cuối đó, giọng Ninh Tiêu bỗng trở nên lạnh lùng.
Thiếu niên cảm nhận được hơi lạnh, một con dao không biết từ khi nào đã kề lên cổ cậu ta, ma sát lên yết hầu.
Sự sợ hãi đập thẳng vào đầu làm cậu ta hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Mày, mày dám đụng vào tao! Buông, buông tao ra!"
"Buông cậu ra?"
Dường như nghe được một câu chuyện hài, Ninh Tiêu lặp lại, nhưng mà giọng cậu lại không hề có ý cười.
Ninh Tiêu cầm dao xoay mấy vòng trên tay, rồi lại kề lên động mạch của người