Phàm là một cô gái có tôn nghiêm thì sẽ không tự nguyện bán mình.
Tự dâng hiến thân thể mình mặc cho người ta đùa bỡn, đeo một gương mặt tươi cười giả dối để đón chào, dù chán ghét nhưng vẫn vờ như vui vẻ, ra vẻ yếu đuối dựa dẫm vào lòng những tên đàn ông háo sắc, tham lam.
Nhưng thứ làm cô ta cảm thấy ghê tởm nhất không phải là đám đàn ông đó, mà là bản thân mình.
Rõ ràng đã chìm sâu vào vũng bùn dục vọng mà vẫn ra vẻ thanh cao.
Cô tưởng cô còn xứng đáng có được tôn nghiêm à?
Cô tưởng cô còn có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời à?
Cho dù là con chuột chạy qua đường cũng còn đáng sống hơn cả cô!
Đối với cô ta, ánh mắt tham lam của người ngoài là tra tấn, sự thương hại của bọn họ cũng là tra tấn.
Cô ta đã không còn đủ can đảm để nhìn lại mình nữa rồi, chỉ có thể từ từ mục rữa trong thế giới của dục vọng này.
Nhưng mà, cô ta lại gặp một cô gái, cô ấy đắm chìm trong hoan lạc mà vẫn còn giữ một mặt tỉnh táo, thân ở thế giới dâm mỹ này mà vẫn như chẳng hề dính dáng; thong dong đi vào khu rừng dục vọng rồi bình thản quay ra.
Không đắm chìm, cũng không tự thấy mình đáng thương.
Tại sao cô ấy vẫn có thể giữ được tôn nghiêm như thế?
"Không có lý do gì cả, em chỉ đang đi làm mà thôi." Cô ấy nói: "Cho dù là một công việc ti tiện thế nào thì cũng là do tự bản thân mình cố gắng làm ra tiền để nuôi sống gia đình.
Nếu vậy thì tại sao không sống bình thường được?"
Tại sao không sống bình thường được? Chỉ một câu cũng có thể kéo một người đang chìm sâu vào vũng bùn ra.
Thì ra, dù có là một bông hoa xấu xí cũng có thể có sinh mệnh của riêng mình.
Nhưng vì sao người nói ra câu nói đó lại không còn nữa?
Bị người ta giết rồi.
- -----
Ninh Tiêu hơi ngã người ra sau, xoa Thái dương.
Từ Thượng Vũ nhìn cậu.
"Trông cậu mệt mỏi thế?"
Ninh Tiêu hừ mũi.
"Cũng khó trách, liên tục bị lôi vào ba vụ án mạng, còn có người cứ thích đối đầu với cậu, cũng chẳng hay ho gì mấy."
"Đừng quên, trong đấy cũng có phần của anh nữa." Ninh Tiêu nhắc nhở.
Vụ án đầu tiên, ai dùng kính lúp quan sát cậu như nghi phạm, khó ưa nhất là còn trêu chọc vớ vẩn.
Ninh Tiêu thầm nghĩ may mà mình sáng mắt nên mới không bị ai đó đùa bỡn.
Từ Thượng Vũ sờ mũi, "Tôi làm đúng trách nhiệm của mình thôi mà, nhưng mấy lời tôi nói lúc đó cũng không hẳn toàn là..."
Không hẳn toàn là gì?
Nói đến đấy thì tự nhiên im bặt, Ninh Tiêu đang dựng tai nghe, sao hết rồi?
"Đừng có lấp lửng như thế, nói rõ ra xem nào!"
Cậu mất kiên nhẫn ngồi thẳng lại, thấy Từ Thượng Vũ đang xoay người lại nhìn thẳng lên lầu hai, biểu cảm nghiêm túc.
"Sao đấy?" Ninh Tiêu hỏi.
"Vừa nãy tôi thấy Quý Ngữ Thu dẫn người trong tổ đến."
"...!Anh gọi anh ta à?"
"Không." Từ Thượng Vũ nói: "Nên mới toang đây."
Hai người nhìn nhau, cùng lúc đứng dậy vội vàng chạy lên lầu.
Từ Thượng Vũ sải chân dài chạy phía trước, Ninh Tiêu bị cái tên chạy như vượt chướng ngại vật đấy bỏ lại phía sau.
"Này, anh từ từ ---!"
"Ơ, cẩn thận!"
Vừa mới chạy lên cầu thang, Ninh Tiêu suýt đâm thẳng vào một chiếc xe đẩy đang đẩy tới.
Cậu vịn lan can cầu thang vội tránh sang được một bên, nhưng cuối cùng vẫn làm một đống khăn, đệm rơi xuống đất.
Cậu trai đẩy xe thấy Ninh Tiêu suýt ngã xuống lầu thì hô lên hoảng hốt.
Ninh Tiêu bám chặt lấy lan can, giữ cho mình thăng bằng giữa không trung, sau đó mới xem như an toàn bò lên chứ không ngã thẳng xuống.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Thanh niên đẩy xe vội vàng chạy tới giải thích với cậu, "Hồi nãy tôi không để ý, anh có sao không, có va vào đâu không?"
"Không sao." Ninh Tiêu vẫy tay, ngẩng đầu nhìn lại thì Từ Thượng Vũ đã chạy đến chỗ quẹo rồi, không thấy bóng luôn.
Cậu thở dài cúi người nhặt đồ giúp thanh niên nọ.
"Do tôi chạy nhanh thôi, tôi kiểm tra giúp cậu." Ninh Tiêu nhặt một cái đệm lên, thoạt nhìn rất quen.
"Cái này...!cậu, cậu dọn phòng VIP à?"
Thanh niên đẩy xe gật đầu: "Đúng vậy, tôi đang dọn trên lầu, quản lý kêu tôi xuống, nói là lát nữa tôi phải dọn một phòng nên phải chờ."
Ninh Tiêu hơi giật mình, "Phòng 210?"
"Anh cũng biết hả?" Thanh niên dọn phòng ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Mà căn phòng đó đúng ghê gớm, đã là vụ thứ hai rồi.
Lần trước có chuyện quản lý bảo dọn một lần, lần này chắc cũng đòi dọn cho bằng sạch nữa đây."
"Lần trước?" Ninh Tiêu nhìn cậu ta, "Vụ án của Tô Lệ cũng là ở phòng 210 à?"
Vì sao trước đó bọn họ không nói chuyện này?
"Tôi, tôi chưa nói gì hết!" Thanh niên dọn phòng biến sắc, vội vàng nhặt nhạnh bọc đệm rơi dầy dưới đất.
"Tôi đang bận nên đi trước đây, tạm, tạm biệt, tiên sinh!" Nói xong, người nọ vội vàng đẩy xe đi xa, tốc độ như đang bị một con mãnh hổ đuổi theo vậy.
Ninh Tiêu vẫn nhìn theo cậu ta, mãi cho đến khi bóng người khuất ở cuối đường mới thu tầm mắt lại.
Cậu đứng tại chỗ hai, ba giây rồi vội vàng xoay người đuổi theo Từ Thượng Vũ.
Khi Ninh Tiêu chạy đến phòng 210, vừa nhìn tình hình là biết không ổn rồi.
Từ Thượng Vũ đứng ở trước cửa, sắc mặt cứng đờ, lần đầu tiên Ninh Tiêu thấy biểu cảm phẫn nộ mà vẫn phải kiềm nén đấy của hắn.
Mà ở đối diện, cảnh đốc Lưu lại ra vẻ đắc ý, sung sướng.
"Tiểu Từ, nếu chuyện này đã điều tra xong rồi thì tôi cũng không muốn không nể mặt cậu." Mặt Lưu Lập Càn rất vui vẻ, vỗ bả vai Từ Thượng Vũ.
"Người trẻ tuổi ấy mà, chỉ vì cái trước mắt, cũng không khó hiểu lắm.
Nhưng mà dù có thế nào thì cũng không thể làm lẫn lộn tính chất của một vụ án được."
Hắn nhìn thoáng qua Quý Ngữ Thu ở phía sau, khóe miệng cong lên, "Nếu pháp y Quý đã kết luận là nạn nhân tự sát thì có còn cái gì đáng nói nữa đâu? Vụ này chỉ có thể xem là một vụ bình thường, cũng không nằm trong phạm vi quản lý của chúng ta.
Những chuyện còn lại giao cho giám đốc Trần là được rồi, tôi tin là ông ta có thể xử lý được chuyện này."
Trần Quỳnh bên cạnh phụ họa bằng một khuôn mặt tươi cười, liên tục gật đầu tán thành.
Ninh Tiêu nhìn Quý Ngữ Thu, hắn đứng sau lưng Lưu Lập Càn, lúc này đang mang biểu cảm khó xử.
Thấy Ninh Tiêu nhìn mình, Quý Ngữ Thu nở một nụ cười khổ, nhún vai bất đắc dĩ.
Quý Ngữ Thu thuộc tổ giám định của đội cảnh sát chứ không phải pháp y riêng của mình Từ Thượng Vũ.
Cảnh sát khác cần gọi hắn đến hiện