Bật công tắc đèn điện xong, hắn bế cô đi vào trong rồi dùng chân đóng cửa lại. Căn phòng vẫn trông như lúc đầu hắn đi vào không lâu trước đây, mặc dù nó trông có chút ảm đạm nhưng lại không hề làm hắn cảm thấy lạnh lẽo. Đi qua phòng khách, hắn tiến vào phòng ngủ của cô và sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Hắn thì chỉnh lại quần áo cho bớt nhăn nhúm và lôi một cặp găng tay màu đen từ trong túi quần ra rồi đeo vào.
Nhìn cô ngoan ngoãn nằm trên giường với bộ váy ngủ màu đỏ quyến rũ, hắn chỉ cười một cái rồi sau đó bước đến bên cạnh rèm che cửa sổ và lôi ra một cái máy quay mini. Không chỉ dừng tại đây, hắn còn đi đến một số nơi khác trong căn phòng để thu thập hết số máy quay mà bản thân đã cho người đến gắn. Khoảng thời gian xây dựng nỗi sợ của cô đối với mình đã kết thúc nên giờ hắn chỉ cần tiếp tục ép buộc cô phải ở bên cạnh mà thôi.
Tuy nhiên, điều mà Triệu Lục Vũ cần quan tâm nhất về Đào Hoa Quân đó chính là việc cô sẽ làm gì để mà chống đối lại mình. Nỗi sợ là một cách tốt để điều khiển một ai đó, nhưng đây không phải là thứ nên được sử dụng lâu dài. Cũng giống như cách mà một vị vua tàn bạo cai trị đất nước của mình, kết quả thì cũng chỉ bị dân chúng căm ghét đến tận xương tủy và tìm mọi cách sát hại mà thôi. Hắn không muốn cái kết quả tồi tệ ấy xảy ra.
Ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc, làn da của cô.
- Em trông mệt mỏi quá đấy Hoa Quân, nhưng anh lại chưa thể dừng lại được. Chúng ta cần phải ở cạnh nhau…
Một đêm dài trôi qua thật nhanh chóng, cô bây giờ lại được đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại. Vì cơn buồn ngủ vẫn chưa kịp tan biến nên ngay khi cô mở mắt ra nhìn thì liền trợn tròn mắt. Tại sao con người này vẫn còn ở đây chứ? Đào Hoa Quân theo bản năng mà đưa tay lên ngực mà tự hỏi chính mình. Cô chầm chậm quay người ra đằng sau, nhưng chân trái vừa chạm xuống sàn thì eo bị một đôi tay kéo ngược trở về giường.
- Đi đâu mà sớm vậy?
Vì vừa mới tỉnh giấc nên giọng hắn cực kỳ khàn, tông giọng toát lên vẻ không vui. Cô giữ im lặng, không đáp lại câu hỏi mà Triệu Lục Vũ đặt ra. Thấy cô không trả lời mình, hắn cũng không nói gì thêm mà đưa tay quơ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường mà nhìn đồng hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chậc, lại phải đến công ty rồi.
Hắn khó chịu mà nói, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý của mình để anh ta đem quần áo mới để thay và đến đưa mình đến công ty. Trong lúc gọi, hắn thấy cô đang rón rén rời khỏi giường để đi ra ngoài. Vì biết bản thân bị hắn nhìn chằm chằm nên Đào Hoa Quân vừa đi vừa nhìn sàn nhà. Rời khỏi phòng ngủ của mình, cô trốn vào trong nhà vệ sinh và khóa cửa lại
Với chiếc điện thoại đầy đủ pin trong tay, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn lại hình ảnh của mình trong gương. Cô muốn gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng lại vừa sợ rằng họ không tin những gì mình nói và cho rằng mình đang cãi vã với bạn trai của mình. Tay cô trở nên run khi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, ngón tay cái đặt hờ trên nút bấm gọi màu xanh lá.
Mình có nên gọi không? Cô tự hỏi mình và chợt nhớ đến vụ hỗn loạn trong siêu thị trong chung cư của Cao Diễm Hương. Lần đó cô đã xém nữa thì mất mạng chỉ vì muốn làm người hùng và có một vết sẹo đáng sợ trên cổ. Vết thương đã đóng vảy nhưng lại có chút nứt ra, có lẽ là do Triệu Lục Vũ tối hôm qua đã dùng lực quá mạnh lên cô và khiến cho nó như thế.
Hắn tắt máy, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, biết rằng cô sẽ không chạy ra khỏi căn hộ nên liền ra phòng khách ngồi đợi người trợ lý của mình tới. Để đảm bảo cô không làm ra chuyện ngu ngốc nào, hắn liền nhắn tin cho cô.
- Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, anh không nghĩ rằng em sẽ chịu nổi sự trừng phạt mà anh gây ra cho em đâu Hoa Quân.
Bên trong nhà vệ sinh, cô gần như đã sắp nhấn vào nút gọi thì tiếng tin nhắn mới được gửi tới làm cô khựng lại. Vì tin nhắn có tính năng xem trước nên cô liền biết là Triệu Lục Vũ muốn cảnh cáo mình. Hắn biết cô nghĩ gì. Đào Hoa Quân bực bội ném điện thoại của mình vào trong bồn rửa rồi sau đó mở cửa nhà vệ sinh và trở về phòng mình để lấy đồ chuẩn bị đi làm. Không thấy hắn xuất hiện ở trong phòng mình, cô cảm thấy dễ thở hơn mà tìm đồ để mặc.
Thời gian chờ người trợ lý của mình cũng không quá lâu, chừng hơn năm phút là anh ta đã có mặt để đưa đồ cho hắn. Triệu Lục Vũ ngoài túi đồ của bản thân ra còn cầm thêm một cái túi khác mà đi tìm cô. Nhìn cô đang ngồi trang điểm trên giường mình, hắn tươi cười bước tới bên cạnh cô.
- Đứng lên.
Cô dừng việc đánh phấn mà ngước nhìn hắn, không biết do hắn quá thẳng thừng trong cách nói hay cô đang không vui mà cảm thấy như bị ra lệnh.
- Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy.
- Đứng lên đi, anh muốn em mặc bộ đồ này vào.
Hắn lôi một chiếc váy màu xanh da trời với phần cổ cao viền ren màu trắng và phần tay dài hơi phồng cùng màu ra cho Đào Hoa Quân xem. Trên thắt lưng của bộ váy là một chiếc đai vải màu trắng được thắt nơ bướm về phía sau. Mặc dù thiết kế rất đẹp và thanh lịch nhưng cô lại không không có tâm trạng mà thực hiện theo lời hắn.
- Tôi không phải búp bê của anh.
Nét mặt của hắn bỗng trầm xuống khi nghe vậy, nhưng hắn không hề tỏ ra tức giận mà chỉ gấp bộ váy bỏ vào trong túi rồi đặt xuống giường rồi đi ra ngoài. Cô sau khi nói thế liền cảm thấy hối hận, sợ rằng hắn sẽ lại đe dọa giết cha mẹ mình, nhưng kết quả lại làm cô bất ngờ.
Đào Hoa Quân ngồi một mình trên giường, trên tay là bộ váy màu xanh mà hắn cầm lúc nãy. Vì vẻ ngoài của cái váy khi nãy trông quá bình thường nên cô có chút tò mò mà lấy ra xem xét và cuối cùng chẳng tìm thấy gì kỳ quái.
Bản thân không phải người hay mặc những bộ váy