Đào Hoa Quân hiện đang ngồi trong phòng chờ của sở cảnh sát, cô tinh thần lúc này dần ổn định hơn trước. Nữ sĩ quan trước đó đưa cô đến đây hiện đã quay trở lại gặp cô để lấy lời khai.
- Chào cô, tôi tên là Nguyễn Thị Uyển Nhi. Mong cô hợp tác với chúng tôi để lấy lời khai.
Cô gật đầu, trả lời các câu hỏi cơ bản nhất của vị nữ cảnh sát. Sau đó việc lấy lời khai chính thức bắt đầu khi câu hỏi trước khi nạn chết Đào Hoa Quân làm gì, lúc mấy giờ.
- Tôi sau khi kết thúc công việc bắt xe buýt để về nhà, lúc đó khoảng năm giờ mười thì tôi ngồi trên xe. Khi xuống xe thì cũng xấp xỉ năm giờ bốn mươi lăm phút.
Nữ cảnh sát tên Uyển Nhi cầm bút ghi vào sổ những gì cô vừa nói, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi.
- Vậy khi ở trên xe, cô có xuống xe lần nào nữa không?
Nghe đến đây, Đào Hoa Quân khựng lại vì người nữ cảnh sát khi đang nghi cô là hung thủ giết Phương Oanh. Họ nghĩ thế cũng phải thôi, mình là người phát hiện ra thi thể tất nhiên bị tình nghi trước tiên, cô ráng trấn an bản thân.
- Tuyến đường xe buýt tôi đi không cần bắt thêm chuyến khác, khi xuống xe tôi chỉ cần đi bộ một đoạn là về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, nữ cảnh sát chỉ đánh dấu trên sổ một chút rồi quay sang cô.
- Thế cô có thường tập luyện thể thao hay gì không?
Nhìn hai cánh tay gầy nhẳng không chút cơ bắp nào của bản thân, Đào Hoa Quân có chút ngượng ngùng trước người nữ cảnh sát da dẻ hồng hào và tràn đầy sức sống đối diện mình.
- Tôi không có thời gian tập, nhưng cũng không yêu thể thao.
Đến đây, Uyển Nhi quan sát cô một chút rồi gật đầu. Cô gái này khả năng là kẻ giết người quá thấp, đối tượng cần tìm phải có sức khỏe để siết cổ nạn nhân đến chết, nữ cảnh sát nhìn những dòng thông tin trong sổ mà ngẫm nghĩ.
Người nữ cảnh sát hỏi Đào Hoa Quân kỹ càng thêm về thời gian, địa điểm, sở thích cùng thói quen của cô rồi sau đó đóng sổ ghi chú của mình lại. Lúc này, cô biết mình đã hoàn thành việc lấy lời khai và mình sẽ được trở về nhà. Nhưng nhà của cô chẳng phải cũng đang bị tra xét đồng thời với nhà của Phương Oanh sao, cảnh sát kiểm tra xong ít nhất cũng là sáng hôm sau.
Vậy thì tối nay cô sẽ ngủ ở đâu? Nghĩ đến đây, Đào Hoa Quân vội vàng gọi với lại vị nữ sĩ quan.
- Xin lỗi, cô cho tôi hỏi. Có phải sau khi lấy lời khai xong, tôi sẽ được thả phải không?
Uyển Nhi đang mở cửa phòng bỗng dừng lại, cô nghe xong thì gật đầu đáp lại. Đúng là sau khi lấy lời khai xong Đào Hoa Quân sẽ được về nhà, nhưng hiện tại nơi đó đang bị hàng đống cảnh sát vây quanh thì không thể về rồi. Tuy nhiên, việc chăm sóc đối tượng sau thẩm vấn khi biết rằng cô không phải là nghi phạm cũng không phải trách nhiệm của cảnh sát. Với một người đã quen thuộc với quy trình cứng nhắc trong sở cảnh sát, Uyển Nhi cũng không cảm thấy đồng cảm với Đào Hoa Quân là bao vì cô còn đang tăng ca suốt đêm đây.
Cánh cửa phòng trước mặt đóng lại, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm trí của Đào Hoa Quân. Cô có mang ví theo bên người, cô có thể thuê khách sạn để ngủ qua đêm tối nay. Nhưng sau đó thì làm sao? Trở về nhà, trong khi căn phòng kế bên có người chết ư. Cô làm thế nào ngủ ngon được cơ chứ? Dù cho hàng loạt câu hỏi lo ngại cho cuộc sống sau này của cô hiện lên, Đào Hoa Quân vẫn phải cắn răng chấp nhận thực tại này.
Cuộc sống yên bình bấy lâu nay của cô đã không còn nữa rồi, cô chậm rãi rời khỏi sở cảnh sát và bắt taxi đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi. Hay nói thẳng ra là một nơi để cô suy nghĩ và sắp xếp sau cái chết bất ngờ của người hàng xóm thân thiết của mình.
Ngay khi xe taxi vừa dừng lại, cô cảm thấy bản thân hôm nay một lần nữa gặp xui xẻo. Ngay trước mắt cô chính là một cái khách sạn khá là hào nhoáng và như để chứng minh cho điều đó thì cái tên Diamond Hotel kèm theo ba ngôi sao đập vào mắt.
- Bác tài, còn khách sạn nào khác rẻ hơn ở quanh đây không?
Người tài xế trung niên nghe thế liền thở dài và lắc đầu.
- Cô biết đấy, đã gần mười một giờ tối rồi. Tôi còn phải chuẩn bị về nhà nữa, chứ không lại bị vợ cằn nhằn. Khổ lắm.
Đào Hoa Quân nghe thế cũng thở dài theo, thế là tối nay cô phải chi một số tiền kha khá để qua đêm rồi. Sau khi trả tiền cho tài xế, cô đi vào bên trong đặt phòng. May mắn là cô vẫn luôn mang theo chứng minh bên mình, chứ không thì ngay cả khách sạn để ngủ cũng khó mà vô được.
Nhìn ví tiền ngày một eo hẹp, cô chỉ biết cười khổ. Nhận được chìa khóa phòng xong, Đào Hoa Quân chợt cảm thấy đói, cô hỏi tiếp tân ở đó có phục vụ đồ ăn khuya không thì được câu trả lời là có. Thế là cô đặt một phần mì nước thịt bò với cái giá giật mình và dùng thang máy lên phòng nghỉ ngơi. Món ăn sẽ được phục vụ mang đến tận phòng, đúng là khách sạn ba sao có khác, cô cảm thán.
Trong lúc chờ thang máy, cô mở điện thoại lên xem thông báo. Từ khi chia tay với người bạn trai chưa từng gặp mặt trên mạng, cô vẫn giữ lại thói quen mỗi khi rảnh rỗi sẽ mở điện thoại kiểm tra. Mặc dù rất khó chịu với điều này, nhưng Đào Hoa Quân cũng không thể trong thời gian ngắn mà quên được.
Ngay khi thang máy mở cửa, cô bước vào trong và ngay lập tức ngửi thấy mùi hương bạc hà lẫn khói thuốc lá thoang thoảng trong không khí. Nhưng trước khi có thể nhìn thấy hình dáng của người kia như thế nào thì cửa thang máy đã đóng lại. Thuốc lá hương bạc hà phổ biến như vậy ư, Đào Hoa Quân tự hỏi.
Tối qua thật sự là một đêm khó khăn đối với Đào Hoa Quân, cô gặp ác mộng nhiều lần và đều mơ