Đừng Rời Xa Anh

Chương 31


trước sau


Tầm nhìn của cô dần rõ ràng hơn nhưng cơn đau đớn trên khắp người bất ngờ ập tới làm Đào Hoa Quân nhíu mày mà chịu đựng. Tư thế mà cô bị trói bây giờ càng làm đầu cô trở nên nặng nề, chỉ cần cử động một chút là lại đau điếng người. Sau nhiều lần khổ sở để ngồi dễ chịu hơn, cô mới có tinh thần mà xem thử xung quanh mình là đâu.

Trước hết, có người đang đứng trước mặt cô, vì ngược ánh sáng nên không xác định rõ là ai. Tuy nhiên, giọng nói vừa cất lên của người kia làm cô liền biết đó là kẻ nào. Đó là cái tên cách mấy tiếng trước còn ngồi nói chuyện với cô rồi khiến cô hoảng loạn rất lâu. Triệu Thành Danh, cái tên điên này.

Đào Hoa Quân nghiến răng vì tức giận, nhưng rồi sau đó bị cơn đau từ đầu làm cho choáng váng. Bình tĩnh nào, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân trước những cảm xúc bộc phát một cách bất ngờ. Cô cứ ngỡ ngồi được lên xe là có thể hoàn toàn thoát khỏi móng vuốt của kẻ thù, cô có lẽ thả lỏng quá sớm rồi.

- Đừng nhìn tôi như thế chứ… vì thật sự… nó rất kích thích đấy. Có lẽ nào hắn thích cô vì gương mặt này sao, hửm?

Với những lời mang đầy tính nhục mạ mình, móng tay Đào Hoa Quân cào mạnh trên tay cầm của ghế.

- Sao không nói gì? Chửi tôi cũng được… hay là đau quá nên không nói gì được?

Nói xong, hắn bước lại gần cô, từ phía trên cao nhìn xuống cô rồi cười một cách quỷ quyệt. Cô lúc này cảm thấy sợ hãi tột độ, mồ hôi lạnh vì thế mà không ngừng chảy ra và thấm ướt lưng áo. Hắn định làm gì mình? Vì không biết Triệu Thành Danh định làm gì với mình nên cô chẳng thể ngừng đấu mắt với tên này. Đến khi đôi mắt cô không chịu được nữa mà phải đành nhắm mắt thì hắn mới lùi một bước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thú vị đấy, mặc dù tôi muốn chơi đùa một chút với cô nữa nhưng mà tôi chẳng thể chờ thêm được nữa rồi.

Triệu Lục Vũ cởi áo vest ngoài xuống rồi đặt lên chiếc bàn kim loại đặt phía bên phải cô, một khẩu súng lục được nhét ngay cạnh hông hắn lộ ra. Trông thấy thế, cô sửng sốt vô cùng. Ôi trời ơi, hắn mang theo súng bên người! Đào Hoa Quân bây giờ lo lắng về tính mạng của bản thân mình hơn bao giờ hết.

Với biểu cảm hiện rõ trên gương mặt của cô, Triệu Thành Danh theo hướng cô nhìn mà đưa tay chạm lấy cây súng. Theo bản năng, cô liền dịch người về phía sau để rồi phải rên rỉ vì những vết bầm tím trên khắp cơ thể.

- Đừng sợ, thứ này không dành cho cô đâu.

Miệng thì trấn an cô nhưng hắn lại lôi khẩu súng ra, lên đạn và hướng nòng súng vào phía cô. Dù chỉ chĩa về phía mình, nhưng ngón tay đặt trên cò súng làm Đào Hoa Quân không yên tâm. Tim cô cứ thế đập dồn dập, như thể ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy. Khẩu súng cứ đung đưa qua lại trong không trung khi hắn di chuyển, mắt cô vì thế mà cũng đảo theo.

- Cô có biết tôi sẽ dùng nó với ai không?

Có, tất nhiên là cô có thể đoán ra được rồi. Đào Hoa Quân nhớ tới hình bóng cao lớn cầm cây búa cao bằng cô mà vung mạnh vào tấm bia mộ. Người này chính là Triệu Lục Vũ ngày hôm qua chứ còn ai khác nữa đâu. Mẹ kế cùng anh trai xích mích, hai thứ này có thể làm cô ngầm đoán được điều gì đó. Không phải hôm qua là cuộc viếng thăm nạn nhân đầu tiên của hắn ta sao? Ra là thế… nếu con trai của bà ấy xuất hiện trước mặt cô cũng không hề phi lý chút nào.

- Đúng vậy, đúng vậy đó. Cô hiểu ra nhanh đấy chứ!

Nhìn biểu cảm thay đổi từ mù mịt không rõ sang bình tĩnh hơn, hắn liền có chút quá khích mà lớn giọng nói. Triệu Thành Danh ôm đầu, gương mặt nở một nụ cười có chút bất thường mà đi qua lại trước mặt cô. Rồi đột ngột hắn ta cầm súng trên tay chĩa thẳng vào thái dương cô. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào da làm tim cô như ngừng đập vậy. Không, không phải như thế này! Cô hoảng hốt mà nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng… với gương mặt âm u kèm với nụ cười của một kẻ điên không thể nói lý, cô lại chẳng thể thốt lên một lời nào.

- Thế nào? Cảm thấy thế nào? Rất sợ phải không? Chỉ cần tôi kéo cò súng là đầu cô sẽ nở hoa liền.

Người cô run cầm cập, môi răng không thể kiềm chế được mà liên tục va vào nhau. Cứu tôi, ai sẽ cứu tôi chứ! Cô bỗng chốc chìm vào cảm giác sợ hãi bị giết mà quên mất những gì bản thân mình có, vì hắn ta làm sao có thể bỏ rơi cô được cơ chứ.

Sau khi chơi đùa con tin đến vui vẻ xong, Triệu Thành Danh đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại của mình ra và bấm một dãy số rồi bắt đầu gọi. Trong lúc chờ, hắn không ngừng dùng cô làm bia mà ngắm bắn. Sau một lúc chuông reo, đầu bên kia cuối cùng cũng bắt máy. Hai bên đều im lặng, vì ai nấy đều cảm thấy người kia nên lên tiếng trước. Nhưng cuối cùng, Triệu Lục Vũ cũng phải bắt đầu câu chuyện, bởi hắn bây giờ đang là bên yếu thế.

- Đang ở đâu?

Giọng nói trầm có chút xa cách của hắn khi cất lên lại làm cô cảm thấy mệt mỏi, Đào Hoa Quân biết rằng hắn chính là người gây rắc rối cho mình nhưng cũng lại là người có thể cứu mình vào lúc này. Nhìn hai cổ tay bị dây nhựa siết vào da mà đỏ lên, cô không khỏi trào nước mắt vì số phận của chính mình. Sao những kẻ điên đều tìm đến mình cơ chứ, cô bực tức mà nghĩ.


Nhìn thấy cô rơi nước

mắt, Triệu Thành Danh bèn lại gần cô mà áp sát điện thoại để có thể thu được âm thanh tiếng khóc.

- Tôi đang ở đây, bên cạnh người bạn gái yêu quý của anh.

Vừa nghe thấy tiếng cô, Triệu Lục Vũ không thể bình tĩnh nổi mà gằn giọng nói.

- Triệu Thành Danh… mày, đang, ở, đâu!

Thấy anh trai của mình không kiềm chế được cơn giận mà lớn tiếng quát qua điện thoại, Triệu Thành Danh chậc lưỡi mà đáp.

- Ở đâu? Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng nói ra ư? Khi mà tôi đang giữ thứ mà anh coi trọng sao? Đừng có nực cười như thế chứ!

Sau khi thể hiện uy quyền của mình cho hắn thấy, cách nói chuyện của Triệu Lục Vũ lịch sự hơn trước nhiều làm tên kia cực kỳ hài lòng mà bắt đầu nói chuyện.

- Tôi hiện giờ đang ở một khu chung cư bị đình chỉ hoạt động vì thiếu kinh phí. Địa chỉ ở đâu thì tôi sẽ nhắn sau. Giờ thì anh phải nghe theo lời tôi mà làm những điều sau, không thì cô người yêu nhỏ bé đang ngồi đây sẽ có chuyện đấy.

Đào Hoa Quân hoàn toàn có thể nghe thấy những điều kiện phải thực hiện mà Triệu Thành Danh đưa ra cho hắn như thế nào. Phải bịt mắt trói tay ra sau khi đến đây và tuyệt đối không được phép cho người thứ hai bước chân vào khu chung cư. Vì nếu làm trái bất cứ điều nào, cô sẽ lãnh trọn ngần ấy phát đạn vào người. Nghe xong, cô cầu mong là hắn sẽ thực hiện đủ. Tuy nhiên, nếu Triệu Lục Vũ làm theo hết như thế thì cũng chẳng khác nào dâng mạng của chính mình cho kẻ thù cả. Vậy thì có bao nhiêu phần trăm chắc chắn rằng cô sẽ được cứu đây?

- Vậy làm sao tao sao có thể tin chắc rằng mày sẽ không làm gì cô ấy?

Ở đầu bên kia, hắn đang cau mày trước điều kiện của người em trai kế đặt ra cho mình.

- Lục Vũ, anh nghĩ rằng bản thân còn có thể đôi co với tôi ư? Làm theo hoặc đừng bao giờ gặp mặt cô ta nữa.

Nói xong, Triệu Thành Danh quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt như đang trông thấy một món đồ vô dụng vậy. Do đầu bên kia mãi vẫn chưa trả lời nên cô cắn răng khi trông thấy họng súng lần nữa chĩa về phía đầu mình. Làm ơn… làm ơn, xin anh đừng bỏ lại tôi, cô nhắm mắt mà cầu nguyện.

Tiếng súng được gỡ chốt an toàn vang lên, tim cô đập liên hồi như muốn vỡ tung ra khi nghe được. Xin anh đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Được rồi, tao sẽ làm theo lời mày.

Nụ cười đầy thoả mãn hiện diện trên gương mặt của cả hai người đàn ông sau khi cúp điện thoại, còn Đào Hoa Quân thì cả người nhũn ra vì suýt chút nữa thì đi gặp diêm vương.

Đàm phán xong với anh trai mình, Triệu Thành Danh lấy một mảnh vải đen che lại mắt cô. Bị hạn chế tầm nhìn, cô càng nhạy cảm trước những âm thanh vang lên trong căn phòng. Hình như có rất nhiều người ra vào, họ đang vận chuyển gì đó vào trong và gây ra tiếng động rất lớn.

- Có chuyện gì sao?

Quá hiếu kỳ, cô buột miệng nói mà không biết rằng từ nãy đến giờ Triệu Thành Danh vẫn luôn đứng kế bên cô. Tên này đang xem người của mình di chuyển đồ đạc cần thiết để chào đón anh trai mình. Dưới ánh đèn trắng của căn phòng xi măng đã lạnh lẽo, giờ đây nó càng rợn người hơn vì có thêm một cái ghế gỗ lớn dành cho tù nhân bị tra tấn và một khay đồ nghề sáng bóng đặt trên bàn kim loại.

- Có chuyện đấy, cô sẽ có phần mà thôi nên không cần nôn nóng như vậy.

Tiếng của Triệu Thành Danh bất ngờ phát ra bên cạnh làm Đào Hoa Quân giật mình mà nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh.

- Được rồi, tất cả ra ngoài đón anh trai của ta đi nào. Không thì lại để tên ấy chờ lâu.

Tiếng chân dần dần biến mất khỏi căn phòng, chỉ còn cô một mình cảm nhận sự im lặng đến nghẹt thở này. Cô biết rằng Triệu Thành Danh vẫn còn trong đây, tên ấy đang nghịch cái gì đó bằng kim loại vì âm thanh vang lách cách không ngừng. Nghĩ đến cây súng trong tay của tên ấy, cô không nghĩ sẽ có thứ gì tệ hơn nó nữa.

Hai kẻ điên ghét nhau như chó với mèo sắp chuẩn bị gặp mặt thì làm sao mà cô không lo lắng được cơ chứ. Anh em nhà bọn họ giải quyết mâu thuẫn chắc hẳn không dễ chịu gì cho cam, nhưng cô không hiểu sao có chút bồn chồn không muốn hắn đến đây. Con tin, súng, một khu chung cư không người sống thật sự rất thích hợp để thủ tiêu một ai đó. Nếu như Triệu Lục Vũ bị giết dưới tay chính người em trai mình, cô khả năng cao cũng không thể sống sót mà rời đi được.

Nghĩ đến cái khả năng chết tiệt ấy sắp xảy ra, cô cắn môi mà ngăn cho bản thân không thốt ra những lời chửi rủa cả hai anh em nhà họ Triệu. Dính đến anh tôi thật là xui rủi đấy Triệu Lục Vũ, cô than thầm trong lòng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện