Đừng Rời Xa Anh

Chương 34


trước sau


Mars là tên của hắn ta trong game, cô vừa gọi hắn bằng tên đó thì biểu cảm trên gương mặt Triệu Lục Vũ có chút giãn ra. Lúc này hắn đang chống tay lên lưng ghế mà suy nghĩ một chút. Câu chuyện về bản thân mà hắn muốn nói với cô, nó cũng không dễ dàng gì với hắn mà kể.

- Em nghĩ anh muốn trở thành như thế này ư? Nếu không có chúng thì mẹ anh đã chẳng tự tử trước mặt con mình rồi. Em nghĩ một đứa trẻ như anh lúc ấy còn vô tư nổi không?

Hắn nghiến răng nói, tay trái vỗ vào đầu của Triệu Thành Danh rồi nắm một mớ tóc của tên ấy kéo về sau.

- Mày có biết rằng bản thân chỉ là công cụ cho mẹ mày có thể bước vào nhà họ Triệu không? Bà ta yêu tiền của ông già chứ yêu mày cái nỗi gì. Cơ mà đám ông bà già cũng phải lũ bò cho mẹ mày dắt mũi, bọn họ chẳng bao giờ ghi tên chúng mày vào gia phả đâu.

Triệu Thành Danh ứa nước mắt, da đầu đau rát lại còn bị chọc thủng nỗi đau mà bản thân hắn luôn cố chôn giấu. Mẹ hắn chưa từng yêu thương hắn, chẳng một ai cả. Ngày xưa, mỗi khi ăn cơm chung với nhau, mẹ hắn đều nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh trai còn bản thân chỉ đành ngậm ngùi mà tự mình ăn. Cứ mỗi khi thấy mẹ dịu dàng chăm sóc Triệu Lục Vũ, cậu lại muốn trở về trước lúc bọn họ dọn về ngôi biệt thự đó và mẹ sẽ chỉ quan tâm một mình hắn mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Còn cái thứ kinh tởm kia, có chết cũng không thể đền bù cả cuộc đời này cho anh được.

Người đàn bà đó là điều tàn nhẫn nhất mà ông trời đem đến cuộc sống của hắn. Mẹ Triệu Lục Vũ trong lúc mang thai hắn, cha hắn đã ngoại tình với một nữ học sinh lớp mười hai tại một buổi lễ trao tặng học bổng cho học sinh giỏi cấp thành phố. Một người với lòng tự trọng cao ngất như mẹ hắn biết được điều này ngay khi sinh hắn ra, bà rất tức giận nhưng vẫn cố gắng để có thể sống cùng hắn. Tuy nhiên, năm hắn bảy tuổi thì cũng là lúc tinh thần mẹ hắn tồi tệ nhất và bà cuối cùng không còn chịu đựng nổi nữa.

Lễ tang mẹ hắn chưa đầy hai tháng, cha hắn đã dẫn người đàn bà ấy cùng đứa con trai mình về nhà sống với hắn. “Vị khách” mà cha hắn giới thiệu này tìm mọi cách để có thể thân cận với hắn, nhưng càng lớn Triệu Lục Vũ càng thấy ánh mắt bà ta nhìn mình cực kỳ khác thường. Hắn chỉ hiểu được bà ta muốn gì từ mình vào bữa tiệc trưởng thành lúc hắn tròn mười tám tuổi. Buổi lễ đó rất lớn và hắn cũng đã đủ tuổi để uống rượu nên được rất nhiều người mời.

Mặc dù phần lớn hắn chỉ nhấp môi để giữ tỉnh táo, nhưng hắn thật sự ba phần say rồi nên khi được bà ta đưa rượu tới mời cũng đã uống một ngụm. Trong ly rượu bà ta đưa chứa một lượng lớn thuốc an thần cùng thuốc kích dục loại mạnh, nên thần trí Triệu Lục Vũ dần tan rã mà bị dẫn đến phòng ngủ của bà ta. Hắn thật sự nổi điên ngay khi biết bản thân bị đánh thuốc, đã tự đập vỡ cái đèn ngủ cạnh giường và dùng mảnh vỡ của nó mà đâm vào tay để tự khiến mình tỉnh táo.

Tay hắn chảy đầy máu, cơ thể thì vừa nóng vừa mệt mỏi nhưng vẫn phải cố lết ra bên ngoài để gọi cho Nguyên. May mắn là người bạn thân của hắn đúng lúc đang đi tìm hắn và giải thoát hắn khỏi ánh mắt chứa đầy dục vọng của bà ta. Sau sự cố ấy, hắn đã cho người bắt cóc bà ta đưa tới nhà kho tại khu cảng thuộc quyền sở hữu của gia đình mình và kiếm một đám đàn ông đến thỏa mãn khao khát của bà ta đến khi chết mới thôi.

Em trai hắn chẳng phải vô tội gì, nó vì ghen tị với sự thân thiết đáng ngờ của mẹ mình với hắn mà đã lấy trộm dây chuyền mà mẹ hắn trân quý để lại cho đám đầu gấu trong trường làm mồi dụ hắn. Triệu Lục Vũ khi ấy đã tức điên mà sai người đi đánh cho nhừ tử đám người không biết trời cao đất dày ấy. Sau đó, hắn đã nắm đầu Triệu Thành Danh nhấn vào bồn tắm đến khi tên đó bất tỉnh mới ném cho người làm trong nhà xử lý.

Những việc làm này của hắn có bị cha mình phát giác hay không? Câu trả lời là có, nhưng ông ta cũng không thể nói nặng hắn được. Đám bô lão của dòng họ Triệu cực kỳ ám ảnh với huyết thống, tất cả đều thiên vị người thừa kế chính thống là hắn nên cha hắn không thể trực tiếp trừng phạt. Việc mà ông ta có thể làm là cấm cửa, cắt tiền chi tiêu mà thôi. Dù rất thương tiếc người vợ kế, nhưng với một người còn vẫn rất nhiều quyền lực như ông ta thì phụ nữ chỉ là thứ yếu và có thể thay thế một cách dễ dàng.

Người cần giết nhất cũng đã chết, kẻ còn lại vô cùng khó xơi nên hắn chọn cách ra nước ngoài để chờ đợi và hy vọng không cần phải trở về lần nữa. Nhưng có vẻ ông trời muốn hắn làm nốt công việc của mình nên đã cho hắn gặp được Đào Hoa Quân. Triệu Lục Vũ cũng không nghĩ rằng mình lại có thể thực sự dành tình cảm cho một người khác trong đời này nữa khi trải qua điều đó. Cô thì lại khác, sự ấm áp mà cô dành cho hắn không thể nào cưỡng lại nổi. Hắn muốn có được cô, sở hữu cô, giam cầm cô lại bên cạnh mình mãi mãi.

Suy nghĩ ấy của hắn thật đáng sợ, hắn biết chứ. Vì thế mà hắn mong cô có thể tự

mình chấp nhận hắn và đó là lý do hắn quyết định trở về nước để có thể ở cùng với cô. Nhưng bất ngờ đó lại làm cô sợ hãi, không muốn gặp hắn. Trong lúc mâu thuẫn, hắn đau khổ vì cảm giác không được chấp nhận đã tự động đề nghị chia tay và có ý định muốn bắt cóc cô. Đúng vậy, hắn đã không thể kiểm soát được chính mình nữa rồi.


Tuy nhiên, hắn cảm thấy thật may mắn là bản thân đã không ra tay với cô. Kẻ chết thay cho sự ích kỷ trong suy nghĩ của hắn là một cô gái, người này không biết đã đưa hai người đàn ông khác nhau về nhà mình trong lúc hắn ngồi trong xe và chờ cô đi làm trở về. Cũng trong lúc anh sắp nói rằng mình sắp đến nơi cô sống thì mâu thuẫn xảy ra, vì Triệu Lục Vũ cảm thấy cô có thể đang lừa dối mình như người con gái kia nên đã tức giận chạy tới nhà cô. 

Nhưng nghe thấy ánh đèn từ xa cùng tiếng bước chân của người khác, hắn đã lấy thuốc lá ra và quay vào góc để tránh mặt. Hắn không thể ngờ rằng người đi xuống cầu thang lúc ấy lại là cô, cũng vì vậy mà cô gái kia đã trở thành nỗi trút giận của hắn. Thế nên hắn coi đó là số mệnh và tìm cách khác để cô lại lần nữa yêu mình. Người con gái ấy đã trong vòng tay hắn, nhưng cảm giác không được cô chấp nhận vẫn còn trong lòng. Đào Hoa Quân vì vậy đã được hắn đem làm mồi nhử Triệu Thành Danh, chứ làm sao cô có thể bị bắt dễ dàng như thế.

Ánh mắt cô nhìn hắn lúc này thật không dễ để nhìn thẳng, cái nhìn đau thương ấy làm hắn không khỏi chần chờ xuống tay. Đáng lẽ ra em phải khiếp sợ, ghét bỏ anh chứ, hắn nghiến răng rồi thả bàn tay đang nắm tóc Triệu Thành Danh ra. Sau đó hắn âm trầm tiến lại gần cô với cây búa trên tay.

Với vẻ ngoài đáng sợ kia của Triệu Lục Vũ chỉ càng khiến trái tim cô đau đớn hơn, vì đó là người cô dành tình cảm bấy lâu nay. Sao anh ấy lại trở thành như thế này, có phải tại mình không? Đào Hoa Quân chất vấn chính bản thân vì đã không dũng cảm đối mặt với phần tối bên trong hắn.

- Anh đừng tiếp tục làm thế nữa! Nhìn anh trở thành như thế này, tim em đau lắm anh biết không? Là do em… chính em là người đã gây nên chuyện này. Anh muốn trách em thì tìm em mà giải quyết này!

Bước chân của hắn khựng lại, bàn tay cầm búa càng siết chặt hơn. Thân người hắn bắt đầu rung lên từng hồi, không ai biết là đang xảy ra chuyện gì nhưng đều cảm thấy không hề tốt chút nào. Ngay cả tinh thần kiên cường của Đào Hoa Quân khi nãy cũng bắt đầu lung lay. Hắn đã đứng trước mặt cô, vẻ mặt không hề dễ chịu. Tim cô đập dồn dập vì không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo.

Rầm.

Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng vì hắn bỗng thả rơi chiếc búa xuống sàn nhà, rồi lại nắm lấy hai vai cô mà mặt đối mặt. Đôi mắt đau thương ấy của Triệu Lục Vũ khi nhìn cô không thể không mủi lòng. Việc mà hắn đã làm cực kỳ sai trái, nhưng cô lại không thể rời xa nổi. Có lẽ nào… cô cũng không dám nghĩ đến.

- Anh đã trách em đủ rồi, có lẽ đã đến lúc em nên rời khỏi anh. Những chuyện tiếp theo này đều là điều mà anh muốn làm, không phải vì em mà là vì chính anh. Em được tự do rồi đó Marie.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Miệng hắn nở một nụ cười, nhưng nước mắt cô lại rơi xuống. Đào Hoa Quân không hiểu sao khi nghe những lời ấy của hắn thì trái tim quặn đau, có lẽ cô không muốn rời xa hắn nữa rồi.

- Không, đừng. Ý em không phải là thế, ý em là… ý của em là…

Cô rối rắm mà tìm lý do thích hợp để nói, nhưng hắn đã nhanh chóng nhặt lên cây búa rồi quay lưng về phía cô và tiến thẳng tới chỗ của Triệu Thành Danh. Gương mặt sợ hãi tột độ của em trai hắn làm cô không thể nào nhìn nổi, cô tuyệt vọng che chắn hai tai mà thét lên mong cho hắn có thể dừng tay. Hét được một lúc cô bị ai đó che miệng bằng khăn, nhưng chưa kịp phản ứng thì đầu óc trở nên mờ mịt và rồi ngất đi.

- Mau đưa cô ấy đi, chuyện ở đây xử lý sạch sẽ, tốt nhất là vẫn hủy hết đi.

Triệu Lục Vũ nói với thư ký Nguyên cùng với loạt người kỳ quái mặc đồ đen theo cùng, bọn họ bắt đầu tản ra đi làm công việc của mình. Cô được thư ký Nguyên bế rời đi, còn đám người kỳ quái với một đống dụng cụ vệ sinh xử lý thi thể. Hắn ta nhìn cô rời đi rồi mới tập trung vào chuyện chính.

- Tao đã bảo mày rồi, ngày tao về thì mạng mày không còn đâu Thành Danh.

Nói xong, hắn giơ cao chiếc búa trong tay mà đập mạnh xuống. Hắn trông tựa như đọa thiên sứ gieo rắc tai ương khi bị máu bắn đầy lên mặt vừa đáng sợ vừa đẹp đến mê hoặc nhân loại. Kẻ chống lại trời đất, chỉ biết có bản thân là điều mà người khác nhìn thấy ở hắn. Nhưng ai có thể thấu hiểu nỗi đau khổ mà hắn phải trải qua, ai có thể đây?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện