Cô cuối cùng đã trở về khu chung cư nhanh hơn dự tính, nếu mà Cao Diễm Hương nướng lâu hơn ngày thường thì cô sẽ không bị phát hiện. Khi đi ngang qua chỗ siêu thị lúc sáng, Đào Hoa Quân chỉ thấy có một người cảnh sát đang canh giữ. Cũng có vài người đứng xa xa mà bàn tán với nhau chuyện đã xảy ra trong siêu thị vào lúc sáng sớm.
Họ bảo có người máu me dính đầy người được xe cấp cứu đưa đi, không biết sống chết ra sao. Còn hung thủ khi bị bắt thì buông lời chửi rủa nặng nề, ai ai nghe thấy cũng phải nhíu mày. Người thu ngân lúc đó, không biết ra sao rồi, cô bỗng nhớ ra rằng mình chưa hỏi người phụ trách ở bệnh viện. Cơ mà điều này quên cũng là bình thường, bởi vì Đào Hoa Quân vừa tỉnh dậy sau một hồi nằm mơ và đang vội trốn cảnh sát để khỏi bị lấy lời khai nữa.
Vì trời cũng đã gần trưa, nhưng chỗ siêu thị duy nhất trong chung cư lại bị buộc đóng. Cô lại không biết Cao Diễm Hương muốn ăn gì nên đành trở về căn hộ trước. Khi bấm mật khẩu vào phòng xong, cô liền nghe tiếng của Cao Diễm Hương vọng từ bên trong ra. Đào Hoa Quân nghe không rõ nên hỏi lại và nhanh đi vào trong. Vậy là cô nàng đã dậy sớm hơn mình nghĩ rồi, mong là không quá để ý việc mình biến mất quá lâu, cô vừa đi vừa nghĩ.
- Bà đi đâu thế, tui đói quá nên gọi pizza ăn rồi nè. Không biết bà thích vị gì?
Trên bàn là hai hộp pizza, một cái là vị xúc xích thập cẩm, cái còn lại vị hải sản. Đào Hoa Quân bước tới, cô trước giờ chưa từng ăn thử pizza nên không biết nên chọn vị nào. Cao Diễm Hương ăn xong một miếng vị xúc xích thập cẩm liền cầm lên một ly coca lạnh mà uống.
- À đúng rồi. Cảm ơn món cơm chiên dương châu hồi sáng nha. Bà nấu ngon lắm đấy.
Cao Diễm Hương chợt nhớ ra món ăn hồi sáng mà cô nấu cho mình, nó rất ngon nên liền khen để còn có thể được ăn lần nữa.
- Sao bà chưa ăn, ngon lắm ấy. Hay là bà không thích ăn pizza?
Do Đào Hoa Quân nhìn mãi mà vẫn chưa cầm lấy miếng nào ăn, Cao Diễm Hương thấy lạ liền hỏi. Lúc tiến đến gần để lấy thêm pizza, mắt cô nàng nhìn lướt qua phía cổ của cô thì thấy nơi đó có một miếng băng gạc.
- Hoa Quân, cổ bà bị sao vậy? Mình nhớ tối qua chưa có nó ở đó mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghe thấy Cao Diễm Hương hỏi thế liền giật mình, tay phải vô thức mà sờ lên vết thương. Bởi vì vội trở về cho kịp nên Đào Hoa Quân chưa thể nghĩ ra lý do nào thích hợp để giải thích cho vết thương ở cổ.
- À, sáng ra không biết sao lại ngứa chỗ đó nên gãi thành ra chảy máu, nên đi mua bông băng lại. Có vẻ mình làm hơi quá tay rồi, cậu không cần lo.
Bởi vì bản thân nói dối, cô đã vừa cười vừa nói để che dấu sự gượng gạo trên gương mặt của mình. Cao Diễm Hương gật gù tỏ ra mình đã hiểu, nhưng thực tế thì cô nàng không nghĩ rằng những gì cô nói đó là thật. Cơ bản là do nụ cười của Đào Hoa Quân không hề tự nhiên, bông băng trên cổ cũng lớn hơn bình thường và còn có một chút màu đỏ thấm ra ngoài. Kia có phải là máu không nhỉ, cô nàng tự hỏi.
- Tụi mình đem ra phòng khách mở tivi vừa ăn vừa xem phim đi. Nghe nói dạo này có bộ phim rất hay đó.
Để không cho bầu không khí trở nên ngột ngạt thêm giữa hai người, Cao Diễm Hương đưa hộp pizza vị hải sản cho cô cầm, bản thân thì cầm hộp vị xúc xích thập cẩm cùng ly coca uống dở và đi ra phòng khách. Hai người ngồi xem phim cùng nhau, Đào Hoa Quân cầm miếng pizza vị hải sản lên ăn. Có vẻ như Cao Diễm Hương biết mình đang nói dối, cô đoán. Cả hai suốt thời gian xem phim không hề trò chuyện gì với nhau.
- Oa, bộ phim gay cấn thật đấy. Nội dung vừa dễ hiểu, không đánh đố người xem như mấy bộ mình xem lần trước.
Cả hai bắt đầu dọn dẹp bàn, dọn xong hết thì Đào Hoa Quân trở về phòng ngủ của mình. Những chuyện xảy ra gần đây với cô thật sự rất đáng lo ngại, hàng xóm gần nhà bị giết hại, buổi sáng hôm nay cô còn từ chỗ thần chết mà chạy thoát nữa. Cô lúc này muốn gọi cho cha mẹ dưới quê và gửi luôn tiền tháng sau về để nhỡ cô trên đây có chuyện gì thì họ có thứ để phòng thân.
Điện thoại sau một hồi đổ chuông cuối cùng cũng kết nối được, cô nghe thấy tiếng mẹ mình và âm thanh chén đũa vang lên gần đấy. Cha mẹ vẫn còn đang ăn cơm, mình gọi không đúng lúc rồi.
- Là con, Hoa Quân đây. Mẹ đang ăn cơm đấy à?
- Mẹ với cha con đang ăn đây, còn con ăn chưa thế?
- Con ăn rồi mẹ ạ. Tháng sau con bận lắm nên chuyển tiền trước vào tài khoản của mẹ rồi, có gì mẹ nhớ kiểm tra lại nha. Nếu thiếu thì báo cho con biết.
Nói đến đây, cô hồi hộp không biết cha mẹ mình sẽ phản ứng như thế nào. Mong là họ không cảm thấy có gì lạ với việc mình gửi tiền tháng sau sớm như vậy, Đào Hoa Quân chờ đợi mẹ mình nói.
- Ủa sao lại gửi sớm thế? Bố mẹ dưới này không cần tiền gấp thế đâu, con ở trên đó giữ tiền mà mua đồ ăn. Ở thành phố tốn tiền lắm, cha mẹ ở quê vẫn chỉ mong con không ốm đau bệnh tật mà thôi.
Nghe được lời quan tâm của mẹ mình, cô rơm rớm nước mắt.
- Con vẫn còn tiền mà, mẹ không cần lo. Vậy thôi con cúp máy đây. Cha mẹ mạnh khỏe.
- Ấy, khoan...
Mẹ cô gọi với theo và Đào Hoa Quân vội vàng cúp máy trước khi họ nhận ra rằng giọng cô nghẹn ngào giống như khóc. Đúng lúc vừa cúp máy, cửa phòng của cô vang lên tiếng gõ cửa.
- Bà vào đi.
Không biết Cao Diễm Hương tìm mình có chuyện gì, cô tự hỏi.
Cao Diễm Hương tươi cười bước vào, cô nàng có vẻ có chuyện muốn nói với Đào Hoa Quân.
- Tối nay tụi mình đi quẩy nhá. Có quán bar mới này mình muốn đến, cậu không cần phải lo gì hết á. Chỉ ăn mặc đẹp và đi thôi.
Quán bar sao? Đào Hoa Quân