"Nhà ngươi rốt cuộc đi đường không có mắt sao?"Ngọc Tiêu Nhi tức giận quát lớn. Nàng tuy bình thường nhẹ nhàng điềm tĩnh nhưng mà khi bị chọc cho tức giận nhất định sẽ không kiêng nể gì ai. Nay kẻ trước mắt lại dám xô nàng khiến nàng mất đi điện thoại yêu quý. Nàng không tức mới lạ.
Thiếu niên trước mắt nhất thời bị chỉ tay mà mắng làm cho giật mình. Nhìn thấy hắn như vậy, Ngọc Tiêu Nhi không khỏi cảm thán, tên này không nghĩ đến hắn lớn lên trông thật sự đẹp. Nước da trắng, môi hồng, tóc nâu, thân hình khá là cao lớn được bao bọc bởi bộ y phục màu đỏ đất(AU:mọi người thử nghĩ đến màu của đất đỏ như thế nào thì nó như thế đấy), thật sự là đại mĩ nhân mà, hắn so với Phan Lạc Phong cùng Võ Lạc Nhân có khi hơn đến nắm phần(AU: bả giờ còn có tâm trạng đánh giá nhan sắc người ta sao), bất quá bây giờ đã phải vào danh sách đen của Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi trong lòng đánh giá nhan sắc con người ta là hạng cực phẩm nhưng ngoài mặt vẫn duy trì gương mặt tức giận.
"Vị cô nương này, tại hạ đi ngang qua không cẩn thận va phải, ta vừa rồi có bảo người xuống dưới tìm đồ vật cho cô nương. Có gì mong cô bỏ qua cho"(AU:anh nghĩ đơn giản thật), nam nhân trước mặt bình tĩnh trả lời, bộ dạng ra vẻ nhận lỗi nhưng xem mọi việc lại không mấy to tát. Biểu hiện này càng khiến Ngọc Tiêu Nhi tức điên lên.
"Ngươi tưởng lấy lên là xong sao, có biết là điện thoại một khi bị nhúng nước liền sẽ bị hỏng không, ngươi có ngon thì đền lại cái khác cho ta coi", Ngọc Tiêu Nhi bộ dáng không bằng lòng lại quát lớn, làm những người đang đi đường cũng dừng lại coi. Những người này đa số là người dân bình thường nên không mấy ai nhận ra nam nhân kia. Một tên sai vặt bên cạnh thấy Ngọc Tiêu Nhi thất lễ với chủ tử như vậy liền lên tiếng.
"Nữ nhân, ngươi có biết người trước mặt của ngươi là ai không hả, ngài chính là...", Tên sai vặt chuẩn bị nói ra thân phận thì người này liền phất tay như thể rằng không được nói. Hắn có vẻ như không muốn khoa trương, mặt sau lén lút tươi cười không ai nhìn thấy.
Tuy là thấy vậy, Ngọc Tiêu Nhi ít nhất dựa vào trang phục của tên này cũng đoán được thân phận hắn có lẽ là ông tử thế gia nhà nào. Nhưng nàng không sợ, vì nàng cũng có chỗ dựa, tuy biết như vậy là không đúng nhưng nàng thật sự tức rồi.
"Hừ, ngươi là ai, bổn cô nương không thèm quan tâm, điện thoại của ta bị hỏng. Ngươi nghĩ ngươi sửa được chắc."
Nhìn thấy một mặt hống hách của Ngọc Tiêu Nhi, hắn thật sự bất ngờ. Từ trước đến giờ, ngoại trừ phụ mẫu ra thì nàng chính là người thứ hai dám lớn tiếng với hắn như vậy(AU:em chỉ là thứ hai thôi sao).
Ở bên này thật ồn ào kéo theo bên Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết hết động tĩnh.
"Vương gia, hình như bên bờ hồ đang có náo nhiệt", Phong Liên Dực đang lúc quan sát xung quanh thì bỗng phát hiện thú vị, ghé vào Tiêu Dao vương nói nhỏ.
Hiện tại trên thuyền các vị khách đang dùng bữa không muốn gây ra tiếng động lớn nên hai người lặng lẽ đi ra ngoài. Lạc Lạc nhìn thấy vậy thì đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt nói nhỏ.
"Quận chúa, hình