Ngọc Tiêu Nhi vừa đi thẳng, mặt lại vừa cúi gằm xuống như đang che dấu điều gì. Bất chợt có thứ gì đó rơi trên má nàng. Là nước mắt, nàng dừng lại, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang rơi ra. Nàng vậy mà lại khóc...lại khóc vì chuyện đó một lần nữa. Nàng cứ nghĩ bản thân sẽ không bận tâm đến nó nữa. Vậy mà ngày hôm nay, Bạc Lương lại khiến nàng nhắc đến Ly.
Mọi chuyện xảy ra từ nhiều năm về trước. Khi đó ba mẹ của Bạc Lương cùng đi công tác mà bị tai nạn, hai người cứ thế ra đi bỏ lại Bạc Lương đối mặt với sự thèm khát gia tài của bản thân được để lại từ phía những người trong họ, cậu lúc đó chỉ mới mười ba tuổi mà thôi. Những đứa tre cùng tuổi lúc đó đáng lí ra phải được sống vô tư hồn nhiên với ba mẹ của chúng, riêng câu kể từ đó mồ côi mãi mãi.
Hôm tổ chức đám tang, Bạc Lương nấp mình vào mốt góc tường mà khóc, một bàn tay nhỏ bé thò xuống cầm theo một cây keo.
"Anh Lương, anh đừng khóc nữa, nếu anh nín, em sẽ cho anh kẹo", một giọng nói của một cô bé vang lên.
Bạc Lương ngẩng đầu lau đi nước mắt, khiến bản thân rơi nước mắt trước mặt một cô gái, lại để cô ấy dỗ dành như con nít, Bạc Lương thấy vô cùng xấu hổ. Cậu liền nở nụ cười thật tươi cầm lấy kẹo của cô bé đó, quỳ gối xuống để bản thân cao bằng người đối diện.
"Tiêu Nhi xấu, anh đâu có khóc chứ", Bạc Lương vừa cười hì hì vừa mắng Ngọc Tiêu Nhi, một cô bé tầm tám tuổi miệng ngậm kẹo mạc váy loli cực đáng yêu.
"Anh Lương nói xạo. Mắt anh có nước kìa", tiểu loli nghiêng đầu nhìn vào mắt Bạc Lương, cái miệng nhỏ chum chím nói.
"Bạc Lương giật mình lấy tay lau vội những giọt nước mắt đó đi. Miệng lại cười hì hì như minh chứng rằng mình hoàn toàn không có khóc.
"Là gió bay vào mắt anh, anh không có khóc, em phải tin anh chứ. Đúng không?", Bạc Lương lại cố gắng giải thích cho Ngọc Tiêu Nhi hiểu rằng mình không hề khóc.
"Ưm, anh Lương không có khóc", Ngọc Tiêu Nhi nhìn chằm chằm vào Bạc Lương một lát rồi miễn cưỡng nói. Cô dù sao cũng đã tám tuổi, nói như vậy để lừa ai cơ chứ.
Kể từ ngày hôm đó, cô cùng mấy đứa em mình lúc nào cũng sang nhà Bạc Lương, hai người ngày một thân thiết với nhau. Có gì cũng nói với nhau kể cho nhau nghe.
Nhưng đến một ngày nọ, Ngọc Tiêu Nhi chạy sang nhà Bạc Lương khoe mình có một con mèo rất đáng yêu. Nó là món quà mà ba mẹ tặng cô nhân ngày sinh nhật.
"Em đã đặt tên cho nó chưa?", Bạc Lương vừa nhìn con mèo vừa hỏi Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi lắc đầu, cô vừa được nhận nó nên chưa kịp nghĩ ra cho nó cái tên nào hay cả.
"Vậy gọi nó là Ly đi", Bạc Lương liền búng tay đưa ra ý kiến của mình.
"Ly, tên hay quá, em cảm ơn anh Lương", Ngọc Tiêu Nhi vỗ vỗ tay tán dương Bạc Lương.
Bạc Lương thấy vậy liền mỉm cười. Rồi chỉ dạy hướng dẫn cho Ngọc Tiêu Nhi cách chăm sóc mèo sao cho tốt.
Những ngày tháng sau đó, Ngọc Tiêu Nhi phải dành nhiều thời gian để chăm sóc cho mèo Ly, ít quan tâm đến Bạc Lương hơn khiến câu cảm thấy rất khó chịu thậm chí là ghen tị với một con mèo.
Một hôm
"Ly ơi, đến giờ ăn rồi nè, Ly", Ngọc Tiêu Nhi gọi đi gọi lại đến mấy lần, nhưng vẫn không thấy mèo Ly đâu.
Đinh ninh rằng Ly có lẽ đã lạc sang nhà của Bạc Lương vì hai nhà khá gần nhau với lại cô cũng rất hay mang nó qua đó.
Ngọc Tiêu Nhi vội chạy sang đó để bắt con mèo đó về. Thấy cửa không đóng cô liền bước vào luôn thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt mình.
Bạc Lương, một người con trai luôn luôn trầm ấm, ôn hòa trước mặt cô, dịu dàng với cô. Cô coi người đó như là anh trai của mình. Nhưng bây giờ người đó lại đang bày ra bộ mặt đáng sợ, hai tay bóp chặt cổ của mèo Ly. Cảnh tượng khủng khiếp này lại để cô bắt gặp.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Bạc Lương liền quay người lại. Bị phát giác, Ngọc Tiêu Nhi sợ hãi bỏ chạy, quay đầu lại nhìn cũng không dám.
Kế từ đó, bố mẹ cô không thấy mèo Ly nữa. Hỏi thì cô bảo rằng nó có lẽ đi lạc ở đâu rồi. Sự việc kia cô không nói cho bất kì ai nhưng cũng không dám qua lại với Bạc Lương nữa. Cô sợ rằng đến một ngày cô cũng giống như Ly.
Ngọc Tiêu Nhi nhớ lại những chuyện không vui trước kia mà không biết rằng mình đã đi đên chỗ học.
Ngẩng đầu lên nàng thấy một nam tử đang đứng đằng sau chỉ dạy cho một vài thiếu nữ học