"Ai ra tay", giọng nói của một thiếu niên trẻ vang lên trong khung cảnh hỗn độn, pha lẫn sự lạnh lùng và lười biếng.
"Tu...Tu La Thành...tóc đỏ...Hồng Liên Tôn Thượng", một kẻ đang hấp hối dưới chân, cố hết mình để trả lời.
Tóc đỏ sao? Cả vùng này chỉ có Hí Thiên là tóc đỏ, mà Hí Thiên lại là Hoàng Bắc Nguyệt.
Còn Tu La Thành là tổ chức vô cùng bí ẩn, là nơi hành sự vô cùng tàn độc, đã bao năm nay không còn tung tích.
Hoàng Bắc Nguyệt vậy mà có quan hệ với tổ chức nguy hiểm kia.
Tiêu Vận nép mình vào một bụi cây, nơi không ai có thể phát hiện ra mà cũng thể quan sát được hết thảy mọi việc.
Đúng là nàng đã được Hoàng Bắc Nguyệt thả đi, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt là ai chứ. Tiêu Vận nàng đã nhìn thấy thân phận kia của nàng, làm sao có thể yên thân mà ra ngoài được.
Dọc đường đi nàng gặp rất nhiều mãnh thú, bọn chúng đã bị thứ gì đó kích động đến bạo loạn. Thiên Tuyết Miêu đang bị trọng thương, không thể hành sự lỗ mãng.
Vừa đi vừa đề phòng, cố gắng tránh khỏi đám mãnh thú mà không biết làm sao mà nàng càng đi thì càng vào sâu trong rừng.
Cảm nhận được luồng nguyên khí mạnh mẽ cùng sát khí nồng đậm. Tiêu Vận nhanh chân trốn đi một chỗ. Bản thân nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh ghê người kia.
Thuộc hạ của thiếu niên này đều bị Tu La Thành và Hồng Liên tóc đỏ Hoàng Bắc Nguyệt kia giết hại. Nhất định hắn sẽ tìm người báo thù.
Thực lực của hắn vừa nhìn sơ qua đã biết là không thể chọc vào.
Lần này Hoàng Bắc Nguyệt chết chắc rồi.
"Ngươi...ngươi có phải là đang tìm người tóc đỏ không", Tiêu Vận chậm chạp rời khỏi chỗ núp. Can đảm đối mặt với thiếu niên trước mắt.
Bây giờ nàng mới có thể nhìn rõ con người này. Thân hình khá nhỏ, có lẽ chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Nhưng toàn thân lại phát ra uy áp khiến người ta phải run sợ. Dưới khóe mắt của hắn có một bông hoa kết cạnh đen sì nhưng lại đẹp và tà mị.
Mặc Liên nghe thấy tiếng nói, theo bản năng quay người về phía thanh âm phát ra. Vẻ mặt hết sức đề phòng.
" Biết",chỉ lạnh lẽo, lười biếng phát ra một từ duy nhất.
"Ta...ta biết, ta biết có một ngươi như ngươi nói. Nàng ta cũng ở Lâm Hoài Thành này", Tiêu Vận cả người toát ra từng đợt mồ hôi, miệng liên hoàn nói, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị người kia đoạt mất mạng nhỏ của mình.
Hoàng Bắc Nguyệt thả nàng ta nhưng lại sớm sắp xếp nàng không thể ra ngoài. Như vậy vừa khỏi mất công vấy bẩn tay mà còn khiến nàng chịu thống khổ. Một công đôi việc.
Dù sao thì mẫu thân của nàng cũng bị nàng làm cho sống không bằng chết ở trong ngục rồi. Mượn tay người khác giết người coi như không cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Mặc Liên mắt không nhìn thấy gì, bên tai chỉ văng vẳng tiếng nói nữ nhân. Vẻ mặt chán ghét nhưng không ra tay giết người, hắn đang tìm người và nàng là người dẫn đường cho hắn đi.
"Đi", Mặc Liên lười biếng.
"Ừm, ngươi đi theo ta, bên này", Tiêu Vận nghe hiểu ý, dẫn đường cho người