Thông thường khi bái lễ sư phụ, học trò sẽ dùng rượu để kính sư phụ mình.
Lúc Lạc Lạc bái Hoàng Bắc Nguyệt làm sư phụ thì dùng trà thay cho rượu.
Giữa chốn rừng hoang sương gió này thì nước lã còn hiếm chứ huống hồ gì là trà với rượu.
Ngọc Tiêu Nhi sau khi hoàn thành nghi thức thì nhìn ngó lung tung. Liên Cẩm Tú hài lòng nhìn nàng. Dương như mục đích của bản thân đã hoàn thành được nửa bước.
"Nếu ta đã quyết tâm nhận ngươi làm đồ đệ thì những thứ khác hết thảy không cần thiết",Liên Cẩm Tú như đọc được suy nghĩ của nàng, cất lời trấn an.
"Đa tạ sư phụ"
Liên Cẩm Tú gật đầu, đưa tay phải có đeo nhẫn ra, một luồng nguyên khí màu cam nhàn nhạt truyền ra ngoài. Từng đốm nguyên khí bay bổng trên ngón tay nàng. Chiếc nhẫn đính hoa sen vừa rồi là màu trắng xanh hòa trộn. Sau khi tiếp xúc với luồng nguyên khí mới thì hoàn toàn đổi màu. Màu cam bắt mắt thật giống như chủ nhân của nó.
Luồng nguyên khi truyền đi theo một đường cố định, bay bổng trên không rồi dừng chân tại vết thương của Ngọc Tiêu Nhi.
Cảm giác vừa ấm lại vừa nóng ran khiến Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy lạ lẫm, mày hơi nhíu lại.
Máu ngừng chảy, miệng vết thương bắt đầu khép lại, hoàn toàn nguyên vẹn như trước đó như không có chuyện gì.
Ngọc Tiêu Nhi lấy tay xoa xoa lại, vẻ mặt hớn hở.
"Mau đứng dậy", Liên Cẩm Tú không cho nàng thời gian hồi tưởng, trầm giọng nói.
Ngọc Tiêu Nhi ngước mặt lên nhận mệnh, thoải mái thân thể đứng lên.
"Đưa tay"
Ngọc Tiêu Nhi khó hiểu vô cùng, vẫn thuận theo ý của sư phụ mình. Đưa tay trái của nàng lên.
Liên Cẩm Tú đưa tay về phía, ngón tay nhẹ nhàng luồn qua lớp tay áo, chạm vào da thịt của Ngọc Tiêu Nhi.
Một cảm giác nóng rát hiện lên. Ngọc Tiêu Nhi khẽ rên rỉ.
Cổ tay hoàn toàn bị lớp vải cùng bàn tay của Liên Cẩm Tú đè lên che khuất, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó rạch vào da thịt mình, nhưng lại không thấy máu chảy.
Cảm giác đau rát dần dịu đi, Liên Cẩm Tú thu tay của mình lại để cho Ngọc Tiêu Nhi xem tình hình bên trong.
Ngọc Tiêu Nhi vén tay áo của mình lên xem, nàng há hốc mồm ra ngạc nhiên.
Từ khi nào mà trên tay của nàng đã có hình xăm của một bông Kim Liên (hoa sen màu vàng).
"Đây là", Ngọc Tiêu Nhi thắc mắc hỏi Liên Cẩm Tú.
"Vật này là để chứng minh ngươi từ nay là đồ đệ của Liên gia", Liên Cẩm Tú không ngại ngùng nói thẳng ra.
Ngọc Tiêu Nhi nghe vậy sửng sốt. Thứ này liệu có giống như lệnh bài gì đó không, có nó thì có thể chứng minh thân phận của mình.
"Kể từ nay khi ở bên cạnh ta, ngươi nên sử dụng một cái tên khác"
"Một tên khác, ý người là con phải đổi tên sao?", Ngọc Tiêu Nhi hoảng hốt hỏi lại sư phụ của mình.
"Chỉ là khi ngươi ở thân phận là đồ đệ ta thôi, còn bình thương ngươi như thế nào thì ta không quan tâm", Liên Cẩm Tú giải thích.
"Vậy sao, người làm con hết hồn", Ngọc Tiêu Nhi vuốt ngực thở phào, còn tưởng mình sẽ bị ép bắt phải thay tên đổi họ hoàn toàn nữa.
"Liên Tự Liên", Liên Cẩm Tú âm lượng vừa đủ gọi ra tên của ai đó.
Ngọc Tiêu Nhi nghe thấy khó hiểu, nàng đưa mắt ngó nhìn xung quanh, không có ai đến cả. Cuối cùng thì chỉ nghĩ đến một khả năng.
"Liên Tự Liên, là con", Ngọc Tiêu Nhi ngập ngừng nói, ngón tay chỉ về chính mình.
Liên Cẩm Tú không phủ nhận gật đầu.
Ngọc Tiêu Nhi đơ mặt ra. Đây chính là tên mới của nàng sao? Vị tân sư phụ khí chất ngời ngợi lại đặt cho nàng cái tên nghe vừa lạ lại vừa lẫm như vậy sao? Nàng cố nén bi phẫn cùng nực cười vào lòng.
"Sự phụ, trên đời, ngôn từ không phải hiếm, ngôn từ nó đa dạng như vậy. Tên cũng vậy, một số tên cũng chưa có ai đặt cho đứa trẻ nào cả. Không thì con thấy cái tên này cũng hay lắm. Người muốn nghe không, con đã nghĩ rất lâu đó. Đó là..."
"Ngươi không hài lòng với tên mới mà ta đặt?"
Ngọc Tiêu Nhi thật sự không hài lòng, ai đời lại đặt cho nàng một cái tên nghe vừa già lại vừa hài đến thế. Nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ cười nàng đến không còn mặt mũi.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt dò hỏi của Liên Cẩm Tú thì nàng hoàn toàn vô hiệu hóa chế độ phản đối.
"Không...không có, con sợ cái tên ngươi đặt cho con quá đẹp, quá hay sẽ trùng với người khác mất. Như vậy thật không tốt", xua xua hai tay, Ngọc Tiêu Nhi cố lấy một cái lí do để xoa dịu hỏa khí của người sự phụ thất thường này của mình.
"Sao có thể trùng được chứ", Liên Cẩm Tú một mặt ngước lên, khẳng định ý kiến của mình.
"Có đó", Ngọc Tiêu Nhi búng tay cho ra ý kiến.
Liên Cẩm Tú nhăn mặt nhìn nàng.
Ngọc Tiêu Nhi vừa rồi chỉ phát lại bệnh cũ nhất thời tùy hứng của mình. Nàng đối diện với bản mặt nhăn như khỉ kia thì cảm thấy run run.
Đã đâm lao phải theo lao vậy. Ngọc Tiêu Nhi rút ra từ túi xách bên hông một quyển sách.
Túi xách này là nàng nhờ Đông Lăng may cho, thiết kế cũng giống với túi sách trước kia nàng dùng. Tuy không được tinh tế tỉ mỉ lắm nhưng được tạo ra từ thời đại này thì đây đúng là tuyệt tác.
Quyển sách có chút bạc