"Hoàng Chiến Dã, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?", Ngọc Tiêu Nhi đi đến cây đàn, từng ngón tay chạm vào dây, miệng nhỏ giọng hỏi Hoàng Chiến Dã.
Hoàng Chiến Dã bất ngờ nhìn nàng, Ngọc Tiêu Nhi đây là có ý gì?
"Là ngày gì?"
"Sinh nhật ta", Ngọc Tiêu Nhi trả lời.
Nàng không tức giận gì mấy về việc Hoàng Chiến Dã không biết, đó là chuyện bình thường, đã từ lâu rồi nàng đã không còn quan tâm đến ngày này nữa. Đối với người khác đây là ngày hạnh phúc nhất của họ, nhưng đối với nàng đây là cái ngày phiền toái nhất.
"Vậy sao. Chúc mừng sinh nhật. Vậy ngươi có thể coi như đây là quà sinh nhật mà nhận nó không?"
"Tất nhiên". Ngọc Tiêu Nhi vui cười nói với Hoàng Chiến Dã.
"Cảm ơn, đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên của ta đó"
"Mòn quà đầu tiên, không phải trước đó đã có người tặng cho ngươi rồi hay sao?", Hoàng Chiến Dã nghe vậy có hơi vui mừng nhưng vẫn ra vẻ hỏi nàng.
"Có người tặng, ý ngươi là cái hộp không của Lương ca sao. Đó là quà sinh nhật cho ta?", Ngọc Tiêu Nhi nhớ lại.
Hoàng Chiến Dã liền phì cười, không ngờ Bạc Lương hắn cũng có ngày hôm nay.
"Ừm, đúng rồi đó", Hoàng Chiến Dã vừa cười vừa nói.
Ngọc Tiêu Nhi bị hắn cười nhạo liền tức đỏ mặt, đi lên đạp vào giày của Hoàng Chiến Dã.
"A, nha đầu ngươi muốn mang tội hành thích hoàng thất sao?"
Cái đạp này đối với Hoàng Chiến Dã không là gì cả, nhưng hắn lại la làng làm lớn lên, làm Ngọc Tiêu Nhi cười thầm trong bụng, Hoàng Chiến Dã vậy mà có lúc như vậy sao.
"Không tính, hành thích phải đổ máu, ta chỉ đạp ngươi cái nhẹ thôi, không tính, không tính", Ngọc Tiêu Nhi ra sức chối tội. Hoàng Chiến Dã thấy vậy lại không nói được câu nào, đành nhường nàng một lần.
"Coi như ngươi giỏi giảo biện, không bằng ngồi xuống đánh cho ta một khúc đàn. Chuyện vừa rồi bổn thái tử không truy cứu nữa".
Hoàng Chiến Dã nhìn nàng tươi cười, vẻ mặt mong chờ.
Ngọc Tiêu Nhi cũng cười, điều này không làm khó được nàng, nếu hắn muốn nghe thì nàng cũng không ngại đánh một bài cho hắn thấy được tài nghệ của nàng, cho hắn thấy công sức nàng bỏ ra bấy lâu không vô vị.
"Vậy Thái tử điện hạ đây muốn ta đánh bào nào?", Ngọc Tiêu Nhi đi đến vị trí đánh đàn, thẳng thắn cơ thể hỏi Hoàng Chiến Dã.
"Ngươi biết bài gì thì đánh bài đó đi"
"Ừm, bài ta biết thì nhiều lắm, như Một bước yêu vạn dặm đau, Bông hoa không thuộc về ta, Kém duyên, ngài muốn ta đánh bài nào đây hả", Ngọc Tiêu Nhi vân cằm suy tư liệt kê hàng loạt các bài hát mà nàng thích nghe ở hiện đại.
Những bài này Ngọc Tiêu Nhi đều biết đánh nhưng Hoàng Chiến Dã lại không có biết, hắn là người cổ đại mà.
"Ngươi, ngươi cứ tự tiện đánh cho ta nghe là được rồi",không thể để cho Ngọc Tiêu Nhi biết được hắn không biết những bài này, Hoàng Chiến Dã ra vẻ vội vàng muốn nghe nàng đánh, không câu nệ việc chọn bài.
"Sao có thể tự tiện mà đánh đàn cho Thái tử nghe được, hay vậy đi, ta đánh bài này đây là bài ta thích nhất đó nha"
Ngọc Tiêu Nhi sau khi tự mình quyết định xong thì liền đặt tay lên dây đàn, nhẹ nhàng mềm mỏng. Tiếng đàn cất nên, ban đầu rất chậm, rất buồn, nhưng về sau tự nhiên lại rất nhanh, rất sôi nổi. Nhưng chung quy đây là là một ca khúc buồn, mang vẻ nuối tiếc của một cuộc tình.
...
"Ngươi nói cái gì cơ, không tìm thấy sao, vậy ngươi còn quay về đây làm gì nữa hả"
Từ trước cửa của một phủ đệ, giọng nói của một nữ tử đang mắng người cất nên.
Hoàng Anh Dạ vẻ mặt vẫn xinh đẹp rạng ngời ngay cả khi đang tức giận. Hoàng Bắc Nguyệt vận trên mình một bộ lục y đơn giản bước tới.
"Ngươi thật sự đã tìm kĩ nhưng vẫn không thấy hai người họ sao?", Giọng nói mềm nhẹ mang thêm vẻ uy nghiêm của một quận chúa vang nên.
Tên thị vệ được hỏi khẽ run người, từ sau trận chiến giữa nàng mà hai huynh đệ Lâm Uyển Nhi và Lâm Tử Thành thì mọi người đã không còn coi nàng là phế vật nữa.
"Bẩm Quận chúa, đúng là như vậy",người đứng đầu bọn họ lên tiếng.
"Vậy. Lúc các ngươi vào đó, có cảm thấy điều khác thường gì không"
Đám người nghe Hoàng Bắc Nguyệt hỏi liền nhìn nhau, không mấy ai nói gì cả. Cuối cùng một tên trong số đó bèn nói.
Hắn kể lại rằng sau khi đi vào thì ngay lập tức mất dấu Hoàng Chiến Dã, đám người bọn họ bèn lục tìm khắp nơi nhưng không thấy. Điều đáng nói là khi họ đi vào thì không thấy bóng dáng của một con mãnh thú nào, nhờ vậy mà bây giờ mới tập trung ở đây đầy đủ không thiếu một ai. Sau khi lục tìm đến khi sang tận địa phận của một tiểu quốc gần đó, bọn họ mới dám trở về bẩm báo.
"Không có một con mãnh thú nào, vậy đám Phù Quang không tấn công các