"Còn tưởng các ngươi đang sốt ruột tìm kiếm nên bọn ta vội vã chạy đến đây. Ai mà ngờ được khi đến lại thấy các ngươi đang đánh nhau. Rốt cuộc các ngươi đang nghĩ gì vậy hả", Nhật Minh Hoa tức giận nói, vừa có ý mỉa mai.
"Bọn ta thật không có ý gì đâu, là a Trần hắn quá nóng nảy nên ra tay với Diễm Thành", Võ Lạc Nhân vội vã lên tiếng, át đi lửa giận của hai nữ nhân kia.
Lê Đức Trần nghe thấy, mặt vẫn giữ nguyên, hằm hằm quay sang chỗ khác không thèm nhìn Võ Diễm Thành. Võ Diễm Thành thì trông hiền lành hơn. Chỉ đứng đó chịu nghe chửi, tay thì xoa xoa chỗ đau.
"Cái đó, trên tay ngươi...", Võ Lạc Nhân liền chuyển chủ đề, mắt hướng xuống cánh tay của Nhật Minh Hoa.
"Hả, bọn ta tìm thấy nàng ở một hang động phía nam, không ngờ nàng lại ngủ trong đó", Nhật Minh Hoa chợt nghe hỏi, liền nhìn xuống thiếu nữ đang nhắm mắt trên tay mình nói.
"Sao...sao có thể được", Võ Lạc Nhân kinh hãi thốt lên.
Lê Đức Trần và Võ Diễm Thành cũng quay sang nhìn. Biểu cảm trên mặt cứng đờ lại, như không thể tin vào mắt mình.
"A", chợt có tiếng nữ tử hét lên. Quay sang liền thấy Lạc Tiểu Vỵ đang thất thần trước xác chết, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Nhật Minh Hoa cũng nhìn theo, khuôn mặt cũng biến đổi thành sợ hãi, rồi từ từ nhìn xuống người mà mình đang ôm.
"Đó...đó là", Nhật Minh Hoa mấp máy môi nói."Vậy...đây là, rốt cuộc ai mới là Ngọc Nhi"
"Nhìn theo trang phục thì có thể biết, Ngọc Nhi là người đã chết kia", Võ Lạc Nhân nói.
Nữ tử trên tay Nhật Minh Hoa khiến cho nàng và Lạc Tiểu Vy tưởng nhầm là Võ Ngọc Nhi là vì hai người vô cùng giống nhau, ngoại trừ trang phục hai người đang mặc ra. Tuy lớp xiêm y bên ngoài của Võ Ngọc Nhi đã bị rách nát, nhưng nhìn qua vẫn đủ biết là loại đắt tiền, chỉ dùng cho nữ tử có thân phận tôn quý, kiểu dáng cũng là mới nhất. Còn nữ tử vừa mang về kia, kiểu dáng có hơi cũ nhưng chất liệu là loại hiếm có trên đời, lớp vải màu hồng còn tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa sen. Giống như được dệt từ cánh hoa sen lên vậy.
"Vậy, nàng ta là ai, vì sao lại giống Ngọc Nhi đến vậy", Lê Đức Trần vội vàng chỉ vào nữ tử kia, hốt hoảng nói.
"Giống Ngọc Nhi sao, ta thấy phải nói nàng giống Tiêu Nhi mới đúng", Lạc Tiểu Vy hoàn hồn, chạy đến nói.
Những người khác nhìn nhau, xem như có lí.
Thật sự, khi bọn họ mới gặp Võ Ngọc Nhi còn cho rằng nàng ta là Ngọc Tiêu Nhi. Nhưng thấy nàng ta vừa ngang ngược, vừa ngốc nghếch như vậy thì sao có thể là Ngọc Tiêu Nhi thông minh sắc bén kia được. Ngọc Tiêu Nhi là học sinh xuất sắc của trường, đâu giống như kẻ cái gì cũng không biết, chỉ biết nghe lời xu nịnh rồi hay ăn vạ nữa chứ.
"Vậy, nàng ấy chính là Ngọc Tiêu Nhi sao?", Võ Diễm Thành đi lên nói, cũng nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
"Có lẽ vậy", Võ Lạc Nhân trả lời, nữa chắc chắn, nửa nghi ngờ.
"Nhưng các ngươi không thấy nàng ta nhỏ hơn trước sao?", Lê Đức Trần quan sát kĩ Ngọc Tiêu Nhi, khẳng định nàng không giống trước kia cho lắm.
Ngọc Tiêu Nhi tuy nhỏ hơn lứa tuổi của nàng, nhưng nhìn nàng vẫn ra dáng thiếu nữ. Chứ không phải tiểu hài tử như vậy.
"Đến cả ta, Diễm Thành và Lạc Phong trước kia là bạn học, bây giờ trở thành huynh đệ một nhà thì việc Ngọc Tiêu Nhi biến thành con nít còn có gì lạ nữa", Võ Lạc Nhân nói, ra vẻ có lí.
"Ngươi nói đúng, ta với Ngọc Hi cũng tự dưng biến thành huynh muội a"
"Các ngươi tám chuyện xong chưa, giờ thì giải quyết việc chính đi"
Nhật Minh Hoa tay ôm Ngọc Tiêu Nhi muốn rụng rời, mà đám nam nhân kia lại đứng không bàn tán, nhất thời không kiên nhẫn mà lên tiếng.
"Việc gì cơ?", Lê Đức Trần ngây ngô hỏi lại, cỏ vẻ đã quên mất cái gì.
"Đương nhiên là Võ Ngọc Nhi kia rồi, nàng ta bây giờ chết rồi. Các người tính sao đây", Nhật Minh Hoa tức giận, xả một trận vào Lê Đức Trần rồi ném người vào tay hắn, "Ôm cho chắc vào, ta mỏi tay quá"
"Chẳng phải ta giao nàng cho các ngươi sao, sao lại để nàng đi mất?", Võ Lạc Nhân quay sang hai nữ tử hỏi, gương mặt tuấn mĩ trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Ta bỏ quên ít dụng cụ ở trại nên phải chạy đi lấy", Nhật Minh Hoa kể lại.
"Còn ta và Ngọc Hi thì đi kiếm rau và trái cây", Lạc Tiểu Vy cũng bổ sung thêm phần của mình.
"Nói vậy là các ngươi bỏ đi hết, vẫn không ai ở lại trông chừng nàng ta sao?", Võ Lạc Nhân nghe xong, liền kết luận. Gương mặt cúi gằm lại, tỏa ra hỏa khí.
"Bọn...bọn ta không nghĩ đến...", Nhật Minh Hoa ấp úng.
"Thôi được rồi, sự việc đã như vậy còn truy cứu cho được gì nữa. Phải nghĩ cách làm sao nói lại với Phụ Hoàng và Mẫu hậu thôi", Võ Diễm Thành nói, ngăn chặn cái không khí gượng gạo này lại.
"Nói, nói cái gì đây. Người đã chết đâu", Võ Lạc Nhân nói, chứa đầy ẩn ý. Miệng không quên nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.
"Ngươi nói cái gì cơ?", Nhật Minh Hoa nghe không hiểu ý cho lắm, liền