Đường lớn đi vào Ngọc Hòa cung hai bên trồng đầy hoa, vào mùa thu một vài trong số đó không còn ra hoa nữa. Nhưng vẫn còn những loại hoa nở vào mùa này, tỏa hương thơm ngát.
Một người phụ nữ đang tiến vào, nàng mặc hồng y loại kiểu dáng đơn giản, thanh nhã, nhưng vẫn toát lên dáng vẻ cao quý của mình. Gương mặt xinh đẹp, hiền hậu, đôi môi được tô hồng nở nụ cười không dứt. Có lẽ đã gặp chuyện gì vui. Nàng đi rất nhanh khiến cả đám cung nữ theo sau rất vất vả để đuổi kịp.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương", đồng loạt cung nữ ma ma quỳ rạp xuống đất khi Hoàng hậu nương nương bước vào.
Trần Nhu Ái chỉ liếc nhìn một chút rồi đi vào trong tẩm cung. Mặc dù nàng đã đi nhưng những người kia vẫn không dám đứng dậy. Ngoài mấy cung nữ nàng mang theo còn có một đại phu, bọn họ cũng chỉ đứng bên ngoài đợi chủ tử.
"Ngọc Nhi hài tử của ta. Con sao rồi? Cảm thấy trong người không khỏe chỗ nào không?", Trần Nhu Ái khi bước vào liền để ý tới Ngọc Tiêu Nhi, nàng đi đến bất ngờ khiến Ngọc Tiêu Nhi hết sức phải kinh ngạc, a Thu cũng không ngoại lệ. Bọn họ không ngờ hoàng hậu nương nương lại đến nhanh như vậy.
"Hoàng...Mẫu hậu ".
Do đột ngột quá mức khiến cho Ngọc Tiêu Nhi nhất thời không phản ứng kịp. Nàng theo phản xạ như lần đầu gặp hoàng hậu ở Nam Dực mà phát ra chữ "Hoàng", chữ hậu vẫn kịp phát ra, may mà Ngọc Tiêu Nhi kịp thời phát hiện có chỗ không đúng liền sửa lại thành "Mẫu hậu".
Trần Nhu Ái đi đến, ánh mắt trìu mến nhìn viên ngọc nhỏ của mình. Lôi nàng quan sát từ trên xuống dưới, đến khi cảm thấy ổn thỏa thì ôm chặt nàng vào lòng.
" Ngọc Nhi không sao là tốt, nếu con có mệnh hệ gì, mẫu hậu sẽ chết mất", vừa nói, nước mắt không kìm được mà rơi ra, giọt nước mắt như viên pha lê nhỏ xuống mái tóc đen mượt của nữ tử trong lòng. Làm Ngọc Tiêu Nhi có cảm giác thứ gì đó vô cùng nặng nề rơi xuống.
Nhìn thấy biểu hiện này của Hoàng hậu, Ngọc Tiêu Nhi lại nhớ đến mẹ của mình. Mặc dù nàng chưa thấy mẹ khóc, mỗi lần nàng làm sai hay bị gì đó, người mẹ đó ngoài mặt mắng nàng nhưng sự lo lắng vẫn không giấu được qua đôi mắt đó. Trong lòng mẹ chắc chắn đã đau như cắt từng khúc ruột rồi. Nàng đã lâu không gặp bố mẹ, giờ lại cảm thấy nhớ vô cùng.Nghĩ đến việc này, mắt nàng lại nhòe đi, từng giọt nước mắt dọc theo má mà lăn xuống. Trước kia Ngọc Tiêu Nhi cũng có cảm giác như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ, thay vì khóc lóc nhớ nhung thì nàng vẫn nên tìm cách để quay về thì hơn.
Trần Nhu Ái ôm nàng chán rồi đẩy ra, quan sát nàng kĩ thêm nữa, hai người đang ngồi trên chiếc giường. Ngọc Tiêu Nhi ngồi khép chân, hai tay đặt lên đùi mình, đôi mắt nhìn "mẫu hậu" của mình từ từ đánh giá.
Hoàng hậu nương nương có lẽ đã qua tuổi xuân xanh. Gương mặt tròn càng thêm vẻ phúc hậu. Cạnh khóe mắt xuất hiện vài vết nhăn chân chim, nước da trắng chứng tỏ không phải làm việc gì nặng nhọc, đôi mắt đen tròn trông vẫn còn tinh anh, hai bên má có chút đỏ hồng nhờ phấn càng làm cho nàng xinh đẹp hơn. Xem ra thời thiếu nữ của nàng, nữ tử có nhan sắc hơn nàng là rất hiếm. Mặc dù đã đến độ tuổi này rồi nhưng nhan sắc vẫn còn lấn át người như vậy.
Trần Nhu Ái cũng nhìn Ngọc Tiêu Nhi, nàng nhìn đôi tay được băng kín vải kia thì nỗi xót xa lại dâng lên.
"Ngọc Nhi không cầm lo lắng, mẫu hậu sẽ cho thái y giỏi nhất. Luyện dược sư suất sắc nhất vào cung chữa trị cho tay của con, tuyệt đối không để nửa đời về sau phải sống với đôi tay tàn phế", hoàng hậu nắm chặt đôi tay được quấn kín bởi miếng vải trắng, mắt không ngừng rơi lệ.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn thấy vậy, khóe mắt bất giác cũng rơi lệ theo. Hoàng hậu thật yêu thương nữ nhi của mình, nàng không nghĩ ở thế giới coi trọng thực lực như vậy mà vẫn còn một cặp cha mẹ yêu thương đứa con không tài năng như Võ Ngọc Nhi, có lẽ nàng thật may mắn khi lưu lạc đến quốc gia chưa từng tồn tại trong trí nhớ của mình.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn xuống bàn tay của mình, đây là vết thương mà Hồng Liên gây ra cho nàng, lúc đó chỉ bị phế đi đôi tay, bản thân chưa mất mạng cũng là may lắm rồi. Chuyện của Hồng Liên nàng không buồn nhúng vào, thứ nhất thực lực chênh lệch, thứ hai nàng không có ý định thay đổi kết cục của Hồng Liên, về sau Hoàng Bắc Nguyệt cũng xử lí nàng.
Còn vết thương này, trước khi rời khỏi, Võ Uyển Thư đã xem qua cho nàng.
"Vết thương này quá nặng. E là với chút tài mọn của ta cũng khó có thể chữa khỏi, nhưng ta sẽ cố gắng. Chuyện này cần rất nhiều dược liệu quý hiếm. Nếu muội có thể cầu được Phụ hoàng và mẫu hậu rồi thì tỷ sẽ cố gắng"
Võ Uyển Thư liền mạch nói ra. Nàng là nữ tử có thiên phú về luyện đan nhất Thiên Lăng, chẳng qua trước kia mải đố kỵ với Võ Ngọc Nhi mà trì trệ việc phát huy tài năng. Hoàng thượng một phần vì việc này mà lạnh nhạt với nàng. Nhưng gần đây có lẽ thông tỏ mà bế quan nhiều hơn, bây giờ đã là Địa cấp luyện dược sư. Việc nói thương thế Ngọc Tiêu Nhi khó chữa cho thấy Ngọc Tiêu Nhi thương nặng đến cỡ nào. Hồng Liên này quả độc ác, một chút nương tay cũng không có.
Quay lại với hiện tại, Ngọc Tiêu Nhi vẫn im lặng nhìn Hoàng hậu.
"Đều tại hai dã tử và đám con cái đại thần kia, vô dụng hết mức, đến bảo vệ con cũng không làm ra hồn. Ngọc Nhi yên tâm, mẫu hậu đã