CHƯƠNG 66: Linh thú cứng đầu
Liên Cẩm Tú trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay nhỏ dài khẽ vân vê cái cằm nhỏ của mình. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nhìn xuống đồ đệ của mình, có vẻ Ngọc Tiêu Nhi rất thích thú với điều này. Thôi thì lâu lâu thỏa mãn nàng ta một lần vậy. Vừa nghĩ xong, bên khóe môi bất chợt nhếch lên một nụ cười, Ngọc Tiêu Nhi thì quá vui mừng mà không để ý đến biểu cảm này của sư phụ mình.
Liên Cẩm Tú giơ cánh tay lên, trên khoảng không vẽ một vài kí hiệu thần bí. Kí hiệu hiện lên rồi phóng to dần, kèm theo là hiệu ứng ánh sáng đặc biệt rồi vỡ ra. Đằng sau hình ảnh đó là một lối vào dẫn đến một không gian khác.
Ngọc Tiêu Nhi há hốc mồm khi thấy cảnh tượng này, sự phụ của nàng đúng là đa tài nàng, không nghĩ nàng còn là kết giới sư. Động tác nàng xuất ra đều tỏ ra rất thuần thục cho thấy đã làm điều này rất thường xuyên. Phải a, nàng ta vốn là một cao thủ hiếm thấy trên đời mà.
"Đi vào đi", Liên Cẩm Tú nhìn lấy nàng rồi chủ động bước vào không gian đó.
Ngọc Tiêu Nhi nhân đó đi theo sau lưng nàng, bước qua cánh cửa là hiện ra một không gian khác. Đây chính là một thế giới của thiên đường sao? Ngọc Tiêu Nhi không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nó. Xung quanh đây là những loài thực vật nàng chưa thấy bao giờ cả, có những cây cổ thụ nàng không biết tên cao ngất ngưởng, thân to hơn mười mét. Dây leo bò ngổn ngang như những con trăn hoa khổng lồ. Dưới nền đất cỏ mọc bằng phẳng xanh mướt một khoảng, điểm lên đó là những loài hoa quý hiếm trổ bông thơm ngát. Bầu trời trong xanh mà ở mùa thu này là rất hiếm thấy. Có những loài linh thú không biết tên bay lượn khắp nơi trên bầu trời. Ở dưới đất, những linh thú ăn có đang từng đàn đi kiếm ăn. Chúng không tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ khi nhìn thấy có người đi vào, có lẽ đã quen với những điều này.
"Sư phụ, nơi này là nơi nào vậy ạ?", Ngọc Tiêu Nhi quan sát xung quanh rồi hỏi Liên Cẩm Tú.
"Chẳng phải ngươi muốn bắt linh thú sao? Linh thú ở đây rất nhiều, cấp bậc thấp nhất của những loài linh thú ở đây là thập giai linh thú. Cứ thong thả"
Liên Cẩm Tú vẫy vẫy tay vài cái, một con bạch xà từ đâu bò ra cuộn mình một vòng, Liên Cẩm Tú bước vào đó ung dung ngồi lên mình con bạch xà đó, một bàn tay chống lên thái dương mình nói.
Ngọc Tiêu Nhi trời sinh sợ nhất là rắn, nhìn thấy Liên Cẩm Tú không biểu cảm lại gần con bạch xà khổng lồ kia lại khiến nàng nhất thời run rẩy, sắc mặt tái mét.
"Yên tâm đi, nếu cố gắng mãi mà không bắt được con nào, ta sẽ tặng nó cho ngươi", Liên Cẩm Tú hình như rất hiểu điểm yếu của học trò nhỏ mình, nàng ta vuốt vẻ cái đầu khổng lồ của bạch xà rồi nhìn Ngọc Tiêu Nhi nở một nụ cười nham hiểm.
Ngọc Tiêu Nhi hét lên kinh hãi rồi quay lưng chạy một mạch về phía có nhiều cây cối nhất.
"Hộc hộc", tiếng thở dốc vang lên trong rừng sâu, nó không heo hút như mọi người nghĩ mà còn có vẻ thơ mộng nữa, nơi đây nhiều cây cối nhưng ánh sáng vẫn nhiều. Ngước lên trời vẫn có thể nhìn thấy những đám mây hồng vật vờ, linh thú bay lượn.
"Hừm, nếu mình không bắt được con nào thì phải nhận con rắn kia sao. Hóa ra sư phụ không đơn giản đồng ý cho mình như vậy mà", Ngọc Tiêu Nhi tức tối chống hai tay lên hông, giữa mi mắt khẽ nhăn lại.
"Được thôi, nếu vậy thì hãy xem ta đây, chỉ là bắt thú cưng thôi mà", Ngọc Tiêu Nhi mở to hai mắt ra, đôi mắt có phần sắc bén, miệng nở một nụ cười tự tin.
Sau khi tự nhủ với lòng mình, nàng ta đi về phía trước làm nhiệm vụ.
"Tiểu bạch thố a, ngon lắm ngon lắm mau đến đây ăn đi", Ngọc Tiêu Nhi giơ ra một củ cà rốt ngon lành về phía một con thỏ trắng.
Nhìn thấy loài động vật mềm mại đáng yêu này, nàng ngay lập tức muốn thu phục rồi.
"Xoạt" một tiếng, thỏ trắng lao về phía trước ngoặm lấy củ cà rốt rồi chạy đi, để Ngọc Tiêu Nhi ở lại với vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
"Này, ngươi đã ăn của ta rồi thì phải đi theo ta, đứng lại đó", Ngọc Tiêu Nhi kịp hoàn hồn lại, nhanh chân đuổi theo thỏ trắng.
Chạy đến đứt hơi rồi nàng mới bắt được nó, tay nắm lấy hai cái tay nhỏ dài và nhấc lên.
"Tiểu bạch thố a, ta đã nói ngươi phải ngoan ngoãn mà không chịu nghe đâu", Ngọc Tiêu Nhi nhấc con thỏ lên, nhìn nó với vẻ mặt bất lực.
Trong đôi mắt hồng của nó có chút không đành lòng, Ngọc Tiêu Nhi chỉ biết lắc đầu. Không đành lòng thì sao chứ, cũng đã bị nàng bắt rồi. Giờ chỉ cần kí khế ước với nó là xong.
Ngọc Tiêu Nhi rút củ cà rốt từ trong miệng của bạch thỏ ra, ai dè nó thật hung dữ. Đã bị bắt thì thôi chứ còn dành lấy đồ ăn. Liền ngay lập tức nhào về phía Ngọc Tiêu Nhi mặc cho nàng đang chế ngự hai tai của nó. Nhe ra cái miệng nhỏ của mình mà nhắm vào ngón tay nhỏ Ngọc Tiêu Nhi mà cắn.
Bất chợt cảm thấy đau đớn, nàng liền thả tiểu bạch thố ra ôm lấy ngón tay của mình. Thật không ngờ con thỏ này lại cắn đau đến như vậy, khi nó cắn nàng còn cảm thấy có một xuồng sức mạnh xâm nhập vào mình qua vết thương. Loài động vật bề ngoài đáng yêu như vậy nhưng không ngờ cũng thật sự nguy hiểm.
Thế là Ngọc Tiêu Nhi đành trơ mắt nhìn con mồi cắn lấy củ cà rốt chạy đi mất. Lần này thì tốc độ nó so với trước đó còn hơn nhiều, dù nàng có đuổi theo cũng không bắt được.
"Lại thất bại nữa rồi", Ngọc Tiêu Nhi vẻ mặt ủ rũ nhìn lại vết thương. Dù sao nàng có làm cách nào cũng không thể thành công, từ đuổi theo, dùng ảo thuật hay dụ dỗ cũng không được. Linh thú ở đây đúng là cứng đầu mà. Ngọc Tiêu Nhi trước đó đã đánh cho một con đến gần hôn mê nhưng nó vẫn không chịu thuần phục nàng, trông thấy vậy nàng đành phải thả nó đi và đi tìm con khác.
"Đáng ghét, ta không tin mình không bắt được một con", giới hạn