Phượng Nghi cung hoàng hậu chi vị.
Hoàng hậu nương nương ngồi trước một bàn trang điểm yên lặng để một cung nữ chải tóc, ánh mắt nàng phức tạp nhìn vào tấm gương đồng.
"Ngươi thấy, dạo này ta có bỏ lỡ cái gì không? Vì sao trong lòng cảm thấy trống rỗng." Hoàng hậu nhìn qua tấm gương, ánh mắt dừng trên hình phản chiếu của cung nữ sau lưng.
Cung nữ kia hơi ngạc nhiên, mất một giây để suy nghĩ câu hỏi của hoàng hậu.
"Thần thấy dạo này hoàng hậu làm việc đều đặn, không bỏ lỡ cái gì cả."
"Nhưng vì sao ta lại cảm thấy ta bỏ lỡ cái gì, nhưng nghĩ mãi không ra." Hoàng hậu nhăn mặt suy nghĩ.
Thật ra là mấy ngày nay nàng đã không đến chỗ Ngọc Tiêu Nhi thăm nom nàng. Bởi vì Liên Cẩm Tú ra tay nên mọi người đều quên mất. Những ngày này để có cơ hội cho nàng học tập.
"Ái phi nhất định bỏ lỡ trẫm mấy ngày nay nên đâm ra trống trải đúng không?" Từ cửa bước vào, một nam nhân vận hoàng bào bước tới chính là Hoàng Thượng Thiên Lăng quốc. Một phần vì quốc gia đại sự, lại có hơi tránh mặt để hoàng hậu qua cơn đau xót nữ nhi mà mấy ngày nay không ghé đến Phượng Nghi cung.
"Tiểu Đức", Hoàng hậu nương nương nhất thời giật mình. Nàng quay người ra sau để nhìn thấy ngươi nam nhân nàng yêu nhất.
Có thể gọi được húy danh của của Hoàng thượng cho thấy địa vị của Hoàng hậu trong lòng Thiên tử cao đến nhường nào.
Hoàng thượng trong lòng ấm áp bước đến bên hoàng hậu, bàn tay ra hiệu cho người bên cạnh lui ra. Cung nữ kia hiểu ý liền thu xếp đồ đạc rồi làm lễ cáo lui, để lại trong phòng hai người kia tâm sự.
Quay lại Ngọc Hòa cung, phía bên ngoài cung nữ ma ma đều đặn làm việc, tiếng động phát ra thì rất ít. Chỉ ở bên trong một gian phòng xa hoa nhất vang lên tiếng giở sách đều đều, kèm theo đó là tiếng thở dài.
Ngọc Tiêu Nhi ngồi đối diện chồng sách cao ngút, suốt mấy ngày qua nàng đã rất chăm chỉ học tập, không vùi đầu vào sách vở thì đi vào không gian do Liên Cẩm Tú tạo ra để thí luyện. Tuy không phải Liên Cẩm Tú thường xuyên theo sát nàng học tập. Chỉ khi đến bữa hay vạn nhất nàng xuất hiện để giải đáp thắc mắc cho nàng, nhưng Ngọc Tiêu Nhi vẫn chăm chỉ luyện tập không bỏ lỡ.
Nhưng ngày hôm nay lại có bất ngờ, đó là sự phụ nàng lại trực thuộc ở đây từ trời sáng, Ngọc Tiêu Nhi có tính chỉ yên tĩnh một mình mới chuyên tâm học tập, còn nếu có thêm người cho dù là để canh nàng thì tâm tư của nàng cũng bị xẻ đôi. Ngước mặt lên khỏi chồng sách để quan sát sắc mặt của Liên Cẩm Tú. Ngọc Tiêu Nhi trong lòng thật đang muốn giải tỏa căng thẳng, hứng thú duy nhất của nàng lúc này chính là nghe kể chuyện, hồi đó khi ở hiện đại, đang trong giờ học nàng cũng chủ động khêu gợi câu chuyện từ giáo viên để tránh học bài.
"Sự phụ, vì sao lần trước ta gặp người là một thân cam y, còn bây giờ lại khôi phục khi còn ở hiện đại?", Ngọc Tiêu Nhi thắc mắc hỏi, thật ra thắc mắc này trong lòng nàng đã lâu rồi. Chỉ hôm nay có cơ hội cho nàng hỏi thôi.
Liên Cẩm Tú dừng động tác giở sách, nàng ngước mắt lên nhìn đồ đệ mình qua chồng sách, trong ánh mắt không có sự tức giận. Có lẽ do từng biết nàng một thời gian dài ở thế giới kia nên nàng đã biết đến tính cách này của nàng.
"Ngươi muốn biết vậy sao?" Liên Cẩm Tú ôn tồn giọng nói nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
"Muốn muốn, sư phụ nói cho ta biết đi", Ngọc Tiêu Nhi nghe vậy liền biết mình có cơ hội càng cao, vội đi vòng qua chồng sách, lao lên bên cạnh Liên Cẩm Tú, bóp vai cho nàng.
Liên Cẩm Tú thấy vậy, ánh mắt lẫn khóe miệng bắt đầu có ý cười, dù sao giờ nàng không nói ra thì về sau nàng cũng biết. Không bằng giải đáp sớm để nàng ta không thấy khó chịu trong lòng, chuyên tâm tu luyện.
"Gia tộc ta có truyền thống luyện dược lâu đời ở Hồng Thiên đại lục. Về Hồng Thiên này là gì thì bây giờ kể cho ngươi biết có chút sớm. Khi ngươi học tập xong ta sẽ đưa Sử kí Hồng Thiên cho ngươi tham khảo", Liên Cẩm Tú vừa nói, mắt lại nhìn về phía khoảng không.
"Để luyện dược thì cần đến hai thuộc tính Mộc Thủy, nhưng kể từ hơn một trăm năm về trước, gia tộc đã không còn ai có hai thuộc tính như vậy rồi, chỉ còn những người một thuộc tính là Mộc và Hỏa duy nhất trong gia tộc. Trong đó Hỏa thuộc tính mạnh nhất nên có địa vị cao hơn. Mà ta là Hỏa thuộc tính nên được đề làm gia chủ. Nhưng thật ra ban đầu là để nhị muội ta làm, nàng có hai thuộc tính không may trong lần tranh chấp một trăm năm trước đến bây giờ không rõ tung tích. Còn lại ta và tam muội. Tam muội đó chính là mẫu thân của Liên Vân Chi, đứa trẻ hồi trước ngươi từng gặp", nói đến đây Liên Cẩm Tú dừng lại để Ngọc Tiêu Nhi suy nghĩ.
Liên Cẩm Tú nếu không nhắc đến thì Ngọc Tiêu Nhi cũng quên mất, hồi đó lại bị hai người một lớn một bé ép buộc làm chuyện không tưởng, đó là nhận nuôi một đứa trẻ ba tuổi, nàng cư nhiên chưa có chồng lại có một đứa con, thật bực tức không chịu được. Nhưng thật may nàng không có nuôi dưỡng tiểu hài tử, bây giờ nghe nhắc đến có hơi thắc mắc đứa trẻ bây giờ ra sao.
Đợi khi Ngọc Tiêu Nhi suy nghĩ xong, Liên Cẩm Tú lại tiếp.
"Tam muội rất có thiên phú về Luyện dược, nhưng bình sinh thân thể yếu ớt, lúc nào cũng bệnh tật nên các trưởng lão trong nhà không chọn nàng mà chọn ta, về sau khi nàng đến đại lục Tạp Nhĩ Tháp du ngoạn thì gặp được người kia. Sau đó cùng hắn kết bái phu thê sinh ra Vân Chi, thân thể vốn yếu ớt nên khi vừa sinh thì nàng đã qua đời", nói ra lời này, Liên Cẩm Tú thoáng qua đôi mắt có chút buồn, ba người các nàng cư nhiên bây giờ chỉ còn có nàng. Trong lòng cảm thấy cô quạnh.
"Vậy còn Liên Vân Chi, bây giờ nàng ra sao?", Ngọc Tiêu Nhi nghe được câu chuyện này lại có chút chua xót khó tả. Đứa trẻ này lúc trước nàng nghe nó nói phụ thân đi vào rừng thì bị hung mãnh kia tấn công mà bỏ mạng, bây giờ lại nghe chuyện về mẫu thân nàng, đột nhiên lại dâng lên một cỗ tình thương.
"Ngươi đừng nhìn đứa trẻ đó nhỏ tuổi mà coi thường, thật ra tuổi của nó đã hơn ngươi gấp mấy rồi", Liên Cẩm Tú có chút cười cười, theo nhịp bóp vai của Ngọc Tiêu Nhi nàng có thể đoán được trong lòng nàng nghĩ gì.
"Sao cơ?" Ngọc Tiêu Nhi khó hiểu dừng động tác.
"Thật ra những người ở Thiên Lăng có quan hệ với thần nên tuổi thọ rất dài, thọ nhất là năm vạn tuổi. Nhưng chỉ đến một trăm năm mươi tuổi mới thật sự trưởng thành", Liên Cẩm Tú vừa nói, không kìm được tay che đi ý cười.
"Nói vậy Vân Chi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"", Ngọc Tiêu Nhi thắc mắc hỏi,