Võ Lạc Phong nghe xong những lời này, thân hình đứng im như tượng. Bởi hắn không biết nàng thật sự biết đàn, việc nàng học đàn và đi thi chỉ có Nhật Minh Hoa và Lạc Tiểu Vy biết, những người khác đâu có biết, huống hồ khi còn trên lớp bọn họ còn không tiếp xúc với nàng nhiều. Hắn tuy bình thường hay trêu chọc nàng, cũng là bạn nam trong lớp thân với nàng nhất, nhưng đâu có thật sự biết nàng làm những gì đâu.
"Nếu ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng mừng cho ngươi", Võ Lạc Phong tuy khó hiểu nhưng không cau có mặt mày như Võ Lạc Nhân bên cạnh, ngược lại cao hứng vô cùng. Ngọc Tiêu Nhi thông minh sáng suốt, trước giờ những việc làm của nàng đều khiến hắn hứng thú. Duy nhất việc nàng đem lòng yêu mến Võ Lạc Nhân là hắn không tán thành. Trải qua lần tỏ tình quá mức xấu hổ đó của nàng, hắn cho rằng sẽ không còn nhìn thấy vẻ mặt tự tin này. Nhưng có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn hắn tràn đầy tự tin cùng tươi cười.
"Còn không xem ta là ai chứ", nàng khoanh tay trước mặt, ánh mắt chỉ nhìn vào Võ Lạc Phong.
Thấy Ngọc Tiêu Nhi từ đầu đến cuối không hề để tâm đến mình, Võ Lạc Nhân trong lòng có chút kì lạ cùng khó chịu. Trước kia mỗi lần thấy hắn, cô đều chạy đến bắt chuyện. Thấy cậu cau có một cái liền biết cậu gặp vấn đề, cô cũng đi đến hỏi thăm. Biết chuyện liền tự nguyện giúp đỡ cậu cho kì được. Những năm qua trở thành học sinh ưu tú trong trường, công lao của cô đối với cậu thật sự không ít. Tuy rằng Ngọc Tiêu Nhi bày tỏ quá mức rõ ràng, nhưng cô lại không phải kiểu con cái Võ Lạc Nhân cậu muốn. Cậu muốn tiến thân vào giới chính trị thì phải hướng người con gái có thể đáp ứng điều này. Ngọc Tiêu Nhi không phải, nhưng lúc này cô vẫn còn có ích. Mặc dù tình cảm cô dành cho cậu là chân thành, cậu thừa nhận mình cũng có chút tình cảm với Ngọc Tiêu Nhi. Đó là lí do mà Võ Lạc Nhân không dứt khoát từ chối đoạn tình cảm đó. Thật ra vào ngày hôm đó, cậu nhận được đoạn tin nhắn tỏ tình, trong lòng hoang mang vô cùng mà không biết làm sao. Rốt cuộc Võ Lạc Nhân đã đưa điện thoại cho một bạn nam bên cạnh nhờ người đó lời giúp. Ban đầu thấy cậu ta nhắn những lời đó, cậu muốn ngăn lại nhưng lại suy nghĩ, lên cấp ba cậu sẽ chuyển lên trường thành phố học, sẽ không còn gặp cô nữa, sự giúp đỡ của Ngọc Tiêu Nhi lúc đó sẽ trở nên vô dụng. Từ đó dẫn đến bi kịch sau này.trả
Ngọc Tiêu Nhi đột nhiên cảm giác khác lạ, nàng đảo mắt ra đằng sau Võ Lạc Phong thì thấy một ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Lãnh đạm mà mang chút không cam lòng. Ngọc Tiêu Nhi không hiểu ánh mắt đó là như thế nào, nhất thời nụ cười cứng lại.
Nhận ra có chút khác biệt, Võ Lạc Phong cũng quay ra đằng sau nhìn Võ Lạc Nhân, trong lòng như hiểu ra được điều gì đó.
"Muộn rồi, hay đệ đưa muội ấy về đi. Đường từ đây đến tẩm cung muội ấy xa. Ta không an tâm", hắn hướng Võ Lạc Nhân đưa ra ý kiến.
Hắn cảm thấy giữa hai người này vẫn còn khúc mắc, nếu tạo cơ hội cho hai người ở chung một chỗ, một lúc liền nói ra lời nói thật, như vậy liền không dây dưa, khó xử khi đứng cạnh nhau nữa.
Võ Lạc Nhân có chút ngạc nhiên, thoạt đầu lại không nguyện ý. Nhưng nhìn vẻ mặt Ngọc Tiêu Nhi không có gì cao hứng quá. Hắn lại nảy sinh khó chịu nên đổi ý đi theo.
Cùng đi một đường với Võ Lạc Nhân, đây chính là ước mơ của nàng, nhưng sau vụ việc kia thì nàng cảm thấy đây là một yêu cầu vô lí và tham lam. Làm sao một kẻ hoàn mỹ mọi mặt như Võ Lạc Nhân lại chấp nhận nàng kia chứ. Nhưng lại không ngờ rằng điều này lại thành sự thật.
Võ Lạc Nhân hắn đi trước, bóng lưng lạnh nhạt xa cách. Võ Lạc Nhân anh tuấn, khí chất ngút trời không thua kém thái tử. Thái tử vì đã có hôn ước nên hắn chính là nam tử số một trong lòng của các cô nương. Suốt đoạn đường hai người đi không nói một lời nào.
A Thu bên cạnh nàng cảm thấy thật sự kì lạ, nhị hoàng tử không thích công chúa, nhưng mỗi lần ở cạnh công chúa cũng bị nàng khuấy động phải nói chuyện vài câu. Đằng này đến công chúa cũng im lặng nữa là sao?
Cảm thấy đứng gần hắn có chút lạnh, Ngọc Tiêu Nhi lại nhớ đến Hoàng Chiến Dã, hắn cũng lãnh đạm lạnh nhạt như vậy đối với mọi người. Bên cạnh nàng cũng vậy không ngoại lệ. Nhưng không hiểu sao nàng lại không thấy khó chịu, ngược lại có thể phát tiết tùy ý vô cùng là tự nhiên. Dường như thái độ hắn đối với nàng như vậy là để nàng để ý đến hắn. Bên cạnh vị thái tử thiên phú nhất Nam Dực quốc như vậy, cảm thấy không bị chén ép ngược lại lại cảm thấy ấm áp và tự nhiên. Đã từ rất lâu nàng đã cô che đi con người thật sự của mình vì Võ Lạc Nhân, Ngọc Tiêu Nhi khi đó đã biến mình thành kiểu con gái mà hắn thích nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người khác nuối tiếc không thôi. Dần dần sinh ra chán nản, cho đến khi gặp Hoàng Chiến Dã, nàng tự dưng lại quay trở lại với con người mình lúc xưa, trẻ con, hiếu động và hay bài xích nhưng gì mình không muốn, không cần phải nhẫn nhịn những thứ mình không hề thích. Nếu đem ra so sánh thì ba huynh đệ nhà này vẫn còn thua hắn vài phần, từ bề ngoài cho đến thiên phú đều thua kém. Nàng nhớ không nhầm thái tử và nhị hoàng tử, một người mười chín một kẻ mười tám đều là triệu hồi