14.
Trời trở lạnh, đêm nay còn có tuyết rơi.
Tuyết lất phất rơi xuống quần áo Chu Duật Xuyên, không biết anh ta đã đợi ở đây bao lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, anh có vẻ bất an lúng túng, không còn vẻ hăng hái khí phách như xưa, cũng không còn vẻ ôn tồn lễ độ năm đó.
Bàn tay anh buông thõng bên người hết siết chặt rồi lại thả ra, cuối cùng mới khẽ khàng lên tiếng: “An An.”
Tôi không trả lời, chỉ đi ngang qua anh.
Cổ tay lại bị anh ta tóm lấy.
“An An.” Anh nhìn tôi, tựa như bị phản ứng của tôi k.ích thích, giọng gấp gáp, “Anh sai rồi, thực ra anh vẫn luôn hối hận, thật sự…”
“An An, anh rất nhớ em.”
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, độ ấm lòng bàn tay rất quen thuộc.
Tôi không lên tiếng nhưng vành mắt đỏ lên.
Con người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình, từng cùng anh nắm tay suốt một quãng thời gian, mỗi bước đều là thật lòng, chân thành.
Tình cảm cũng không phải một sớm một chiều có thể buông bỏ hoàn toàn.
Nhưng mà.
Con người không phải cỏ cây, vì con người có lý trí.
Cách xa lâu gặp lại anh, trái tim vẫn còn rung động, thấy anh tiều tụy phờ phạc, có lẽ có đau lòng, nhưng lý trí sẽ khiến tôi đẩy tay anh ra, nói câu xin hãy tự trọng.
Tay Chu Duật Xuyên bị tôi đẩy ra, cứng đờ giữa không trung.
“An An,” anh lúng túng nhìn tôi, e dè hỏi: “Em có thể tha thứ cho anh không?”
“Không thể.”
“Em yêu người khác sao?”
“Không có.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.” Làm như bên cạnh tôi không có người mới thì anh ta vẫn còn cơ hội.
Tôi bị hành động này của anh ta chọc cười, hỏi ngược lại: “Tại sao anh cảm thấy bên cạnh tôi không có người mới thì tốt? Tôi không yêu nữa vì lúc nà tôi không cần tình yêu.
Một mình tôi sống rất tốt, nếp sinh hoạt ổn định, làm việc chăm chỉ.
Sau khi rời xa anh, sự nghiệp của tôi thuận lợi, giảm cân thành công, bỏ thói quen thức khuya, so với trước kia thì hiện giờ tôi đang rất tốt.
Tôi thế này, tại sao cần yêu đương?”
Chu Duật Xuyên ngẩn ngơ nhìn tôi, như thể không biết nên nói gì.
Tôi bỗng cảm thấy chỉ mấy tháng ngắn ngủi, anh ta thực sự thay đổi.
Vị tiểu thiếu gia nhà họ Chu năm xưa giống như một tấm ảnh thu nhỏ trong ký ức của tôi, không bao giờ có thể gặp lại.
Tôi muốn về nhà nhưng anh chặn ở cửa không cho tôi đi.
Anh không biết nói gì để cứu vẫn nên chỉ liên tục xin lỗi, thậm chí còn tự giơ tay tát mình.
Tôi lạnh lùng quan sát, không ngăn cản.
Tôi chỉ muốn xem người đàn ông này có thể tự chà đạp bản thân đến mức độ nào.
Một lúc sau anh dừng tay, nghẹn ngào hối hận, nói anh không nên bị Tiết Uyển dụ dỗ, người phụ nữ đó không có trái tim, ai cho cô ta tiền