Màn đêm buông xuống, các vì sao dần ló dạng.
Tản Nhân Cư nằm ở vị trí sầm uất nhất trong thành phố, ban ngày là tiệm trà vắng khách nhưng đêm tới dưới lòng đất lại trở thành địa điểm lý tưởng cho đám con nhà giàu giao lưu tụ họp.
Nếu muốn vào Tản Nhân Cư có tiền chỉ là điều kiện đầu tiên, còn phải có địa vị, xuất thân và quan hệ.
Không được thiếu cái nào.
Thế nên nhà giàu mới nổi Khúc Thuận đã bị tống cổ ra ngoài những 30 lần.
Khúc Thuận phẫn nộ: “Tôi có tiền, có địa vị, có xuất thân, có quan hệ, sao lại không cho tôi vào?”
Bảo vệ: “…”
Có tiền thì đúng, nhưng địa vị là chức bí thư chi bộ thôn kế thừa từ đời ông nội, xuất thân là ba đời truyền thừa mác nhà giàu từ mấy kiểu ăn may như đãi vàng, đào than hay mua vé số, mối quan hệ là nói đến việc từng mua vé số ở chỗ khách hàng nào đó của Tản Nhân Cư… thì cậu làm ơn biến dùm.
Sắc mặt bảo vệ lạnh lùng, không nói lời nào, dùng cơ thể rắn chắc chặn cửa, Khúc Thuận hét một tiếng rồi thôi chứ cũng không dám làm liều, lúng túng phủi phủi cát đất trên người, lái xe rời đi.
Không phải Khúc Thuận ham vui nhưng đây là xu hướng rồi, ai cũng muốn kiếm một miếng bánh từ giới thượng lưu hết.
Nếu có sự trợ giúp của quý nhân đương nhiên sẽ thành ‘một người làm quan cả họ được nhờ’, thật ra cậu cảm thấy mỗi ngày mua vé số rồi trúng thưởng cũng tốt lắm, đáng tiếc người cha đào than nhìn xa trông rộng của cậu, nghe cậu nói như vậy thì tức sùi bọt mép, ép Khúc Thuận bước vào rồi bị vứt ra hết lần này đến lần khác.
Lần thứ 30 bị đuổi cổ ra đường, Khúc Thuận tức kinh khủng, hẹn thằng bạn tồi đi chợ đêm nốc ba ly bia lớn.
Một giây trước khi nôn, Khúc Thuận úp mặt khóc ròng: “Uhuhu, bia hơi ngon quá, tao không muốn về nhà uống sâm panh đâu.”
Bạn tồi: “Cái đờ mờ nhà mày…”
Khúc Thuận: “Huhuhu, cha tao dặn phải ăn nói lịch sự, tao làm gì mày mà mày chửi tao.”
Bạn tồi: “…”
Thấy Khúc Thuận uống bia hơi mắng sâm panh mà trong lòng bạn tồi cũng rầu dùm, mọi người đều lăn lộn ngoài xã hội, chỉ có cha Khúc Thuận có trái tim quý tộc luôn hướng lên trên, bắt Khúc Thuận cũng phải trèo vào giới quý tộc.
Nếu Khúc Thuận là con gái thì may ra chứ tình trạng hiện giờ của Khúc Thuận sao có cửa kết sui gia với quý tộc.
Hơn nữa sâm panh đâu có tội gì.
Bạn tồi: “Được rồi, tao biết mày khó chịu, đừng uống nữa.”
Khúc Thuận: “Tao cứ uống, uống nữa đấy, ực ực ực…”
Bạn tồi: “Được rồi được rồi, tao chỉ cho mày một cách.”
Khúc Thuận: “Thằng bán rượu giả như mày thì có cách gì.”
Bạn tồi: “Giả mẹ… thôi bỏ đi, tao không chấp mày, nói mày nghe…”
Khúc Thuận mơ màng nhích lại gần, nghe đối phương nói hơi nóng phả vào tai, nghe xong Khúc Thuận im lặng, gương mặt say khướt lộ vẻ hoang mang.
Bạn tồi thề thốt: “Tin tao, cái này là do lần trước tao đi lấy hàng nghe thấy đó.”
Khúc Thuận: “Ổn không ba…”
Bạn tồi: “Sao lại không, gu của mấy ông lớn đó, đây gọi là thuận theo sở thích, tao giới thiệu chỗ cho mày, tao có quen ông chủ chỗ đó.”
Khúc Thuận xỉn quắc cần câu, thêm chuyện bị quăng ra ngoài ba chục lần, đã không còn hơi sức phát cáu, nâng ly: “Cảm ơn rượu giả, bia hơi mãi mận, ực ực ực.”
Uống xong ly này, Khúc Thuận nằm lăn ra bàn.
Cách của bạn tồi rất đơn giản, khách hàng của Tán Nhân Cư ra vào đều có đôi có cặp, đi một mình rất mất mặt, trong đó trộn lẫn không ít các cặp nam nam.
Điều này chứng tỏ xã hội thượng lưu chen không lọt, trèo không tới, chỉ có gay mới có thể vào được.
Để thuận lợi cho con đường buôn bán sau này của Khúc Thuận, bạn tồi đã bỏ hết vốn liếng lấy mấy thùng rượu lâu năm do cha già giấu trong nhà đột nhập vào gay bar nổi tiếng nhất thành phố, nghe nói có rất nhiều khách hàng của Tản Nhân Cư là khách quen ở đây.
Khúc Thuận là tên nhà giàu có xuất thân Cách mạng, thêm người cha quản chặt, đừng nói bao dưỡng, đến hẹn hò cậu còn không dám, trước khi đi phải vùi đầu làm bài tập.
Muốn đáng yêu, muốn thuần khiết, tính cách phải ngây thơ trong sáng, bao dưỡng mới không có áp lực.
Sợ quên những yêu cầu này, Khúc Thuận vừa dậy đã bắt đầu nhẩm tới nhẩm lui, đến tối đi bar vẫn còn lẩm nhẩm.
Cậu rất căng thẳng, y hệt như đi xem mắt vậy.
Bước vào bar, Khúc Thuận kinh sợ trước sự trang hoàng khiêm tốn nhưng lại xa hoa ở nơi này, khiến cậu không khỏi suy tư một lúc: Những nơi ăn chơi trác táng cậu đi trước đây chẳng là gì.
Vào bar ngó trái ngó phải, cũng chẳng tìm được tiểu bạch thỏ (bé ngây thơ) lý tưởng, thật ra lúc Khúc Thuận bước vào đã có người ra hiệu mời mọc, tiếc thay mấy gã đó toàn là thỏ king kong, Khúc Thuận không dám rớ vào, điên cuồng rút lui.
Khúc Thuận đâu biết biểu cảm rụt rè cộng thêm vẻ ngoài trắng trẻo của cậu thật ra chính là tiểu bạch thỏ trong tiểu bạch thỏ, gọi tắt là thỏ trong tiểu bạch thỏ lạc vào hang sói.
Trải nghiệm đọc ????r????????ện số 1 ????ại ﹏ T r ù m T r ???? ???? ệ n.VN ﹏
Sau khi né thoát khỏi vô số kẻ có ý xấu, từ ngoài cửa bước vào sâu bên trong cũng không thấy bé đáng yêu thuần khiết nào, Khúc Thuận rất thất vọng, chả trách người ta thường nói rượu giả hại người, tên bán rượu giả quả nhiên cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Khúc Thuận đang chuẩn bị xoay người đi về thì nhìn thoáng qua quầy bar, thấy một anh trai tuấn tú đang ngồi trên ghế uống rượu vô cùng tao nhã.
Ly rượu màu hổ phách bị người đó một hơi cạn sạch, Khúc Thuận không biết tại sao lại cảm thấy đẹp không chịu được, trong phút chốc nội dung bao dưỡng gì đó đều vứt tận chín tầng mây.
Người này, Khúc Thuận cậu nhất định phải bao dưỡng cho bằng được!
Thiệu Huân sớm đã chán ghét mặt đối mặt với những nụ cười giả tạo, hắn thấy quá nhiều bộ mặt giả dối, tới lui vây quanh hắn giống như đang diễn tuồng trên sân khấu vậy.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi bầu không khí nghẹt thở đó, Thiệu Huân chọn đại một quán bar có tên tuổi rồi bước vào, vừa nghĩ đến sáng mai lại phải tiếp tục cuộc sống đó thì rượu cũng trở nên khó nuốt.
Mới uống được nửa ly bỗng thấy một người đi thẳng về phía mình.
Đón lấy ánh mắt không mấy thân thiện của Thiệu Huân, Khúc Thuận tạo dáng mà cậu cho rằng vừa cool vừa swag dựa vào quầy bar.
Khúc Thuận mở lời: “Bé cưng có muốn chơi trò bao dưỡng hông nè?”
Thiệu Huân: “…”
Thằng này bị thiểu năng hả trời…
Nom vẻ mặt bình tĩnh của Thiệu Huân, Khúc Thuận lấy hết can đảm, nói ra lời thoại hồi sáng đã luyện tập rất lâu mà cậu cho rằng siêu sang chảnh: “Yên tâm, anh đây bao cưng ăn bao cưng ở, tuyệt đối không lừa cưng đâu, chỉ cần… cưng hiểu hông?”
Thiệu Huân: “Ờ.” Thật sự là một tên thiểu năng.
Lần này Thiệu Huân hiểu, thằng nhóc trông có vẻ trắng trắng mềm mềm này đang thử theo… không, bao dưỡng hắn.
Đây là trò