Đây là lần thứ hai mươi ba Thiệu Huân mất hồn.
Thư ký trộm đếm, thấy sếp mình như vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ, trên mặt còn hiện vẻ khó chịu.
Tình trạng này bắt đầu từ sau bữa tiệc sinh nhật, đến nay đã sáu tháng.
Lời của Khúc Thuận tại bữa tiệc tối khiến mọi người rất thích thú, không khí bữa tiệc cũng sôi nổi hẳn.
Mà nhóc ngốc nhà giàu kia nhếch nhác chạy đi giữa tiếng cười cợt của vô số người, ai nấy đều mặc định đây là tiết mục góp vui do Thiệu Huân chuẩn bị.
Nhìn ở góc độ khác thì cũng đúng.
Hội nghị kết thúc nhưng Thiệu Huân vẫn ngồi trong phòng họp, hắn hỏi thư ký: “Chuyện tôi bảo anh điều tra…”
“Tra được rồi, nói là…”
Thiệu Huân giơ tay ra hiệu dừng: “Tôi không muốn nghe, anh nhớ thăm chừng là được.”
Thư ký cúi người: “Dạ.”
Trong lòng: thằng nhóc kiêu ngạo ngu ngốc.
Trở về văn phòng, Thiệu Huân mở ngăn kéo, tay giơ nửa chừng, lại đóng ngăn kéo.
Chắc hắn điên rồi nên mới nhặt mấy thứ này về, không ai biết nửa đêm canh ba cậu hai nhà họ Thiệu lật tung thùng rác, nhân lúc trời chưa sáng chưa ai đổ rác mà tìm mấy tấm thẻ thành viên quán trà sữa, thẻ vip khu vui chơi và thẻ ngân hàng.
Thiệu Huân che trán, hắn không biết Khúc Thuận đã rời đi thế nào, hắn giả vờ không quan tâm, sau đó hỏi thăm mới biết cậu ngồi chuyến bay đêm về nhà.
Lòng hắn mới an tâm đôi chút.
Sáu tháng trôi qua, tất cả bất động sản của Khúc Thuận đều bán hết, công ty cũng bán với giá thấp, chỉ túm được một tên bán rượu giả nói Khúc Thuận về nhà làm công cho cha cậu rồi.
Nói là làm công, chứ thật chất là đào than.
Thiệu Huân bảo thư ký điều tra, cuối cùng tra ra được hầm mỏ nhà họ Khúc, Thiệu Huân bảo thư ký để ý, mỗi lần hỏi đến đều sẽ lặp lại cuộc đối thoại trên khiến thư ký từ kiên nhẫn chuyển sang gắt gỏng đến giận nhưng không dám nói, sắp biến thành Phật hệ luôn rồi.
Thiệu Huân biết chuyện này không giống bản thân mình nhưng hắn nhớ lại quãng thời gian ở bên Khúc Thuận, hứng thú nhất thời của hắn đã trở thành cơn nghiện.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng dáng vẻ tủi thân của Khúc Thuận khi xuống hầm mỏ, gương mặt đen nhẻm như một bé mèo hoa.
Không ai biết vì sao Thiệu Huân lại tưởng tưởng ra những thứ này.
“Cốc, cốc, cốc.”
Thiệu Huân bừng tỉnh khỏi ảo tưởng, thậm chí hắn còn nhớ đến một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em khiến hắn giống như một gã biến thái không được thoả mãn.
“Vào đi.”
Thư ký đẩy cửa bước vào, sắc mặt tái mét.
“Sao vậy?” Thấy thư ký trước nay luôn khôn khéo nay lại mất bình tĩnh, Thiệu Huân dằn xuống lời trách cứ.
“Giám đốc, hầm mỏ…”
“Không phải tôi đã nói không muốn nghe rồi sao?” Thiệu Huân khoác tay.
Thật ra trong lòng hắn rất muốn nghe, giống như khi bạn được phát lì xì vậy, miệng thì nói ‘không cần đâu dì ơi’ nhưng tay thì xoè sẵn.
Thư ký im cầm remote mở TV, chuyển sang kênh nào đó.
“… Vụ hầm mỏ XX bị sập nửa tiếng trước, đã xác định có mười hai người bị vùi lấp, đội cứu hộ đang tích cực tìm kiếm, tình hình cụ thể xin hãy theo dõi thông báo sau.
Phóng viên X của đài truyền hình XX sẽ phát sóng trực tiếp cho các bạn.”
Sắc mặt của Thiệu Huân còn tệ hơn thư ký.
Thư ký: “Tin tức nói con trai ông chủ hầm mỏ mang người đi xuống hầm thị sát, tình hình hiện giờ e là… không mấy lạc quan.”
Hắn nóng ruột muốn cứng rắn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời, Thiệu Huân sững sờ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài.
“Đặt vé máy bay cho tôi.”
*
Ở nơi khác, trong căn bungalow hai tầng cũng có người chú ý chuyện hầm mỏ.
“Ối ông… ông Đông có sao không vậy?”
Một người đàn ông da ngăm giơ điện thoại mặt đầy lo lắng, nghe điện thoại nói gì đó mới thở hắt ra, sau đó lại nghe cuộc gọi khác, cuối cùng đau lòng đặt điện thoại xuống.
“Cha, sao vậy?” Khúc Thuận bưng trái cây, dạo này cậu ra ngoài làm công rèn luyện.
Sáu tháng trôi qua trông cậu săn chắc khỏe mạnh hơn rất nhiều, có điều đôi mắt không còn sáng như lúc trước mà mang theo nỗi buồn man mác.
“Haiz… cha đã nói với thằng cha Đông rồi, dưới hầm mỏ rất nguy hiểm, cứ hai ba ngày lại phải xuống kiểm tra, cha nhắc ổng quài, mà ổng quên miết, đó, giờ xảy ra chuyện rồi.”
Khúc Liên Đàn ngồi trên sô pha thở dài: “Không biết có phải do cha hại ổng không, con trai ổng, con nhớ không, hồi nhỏ có chơi chung với con ấy, giờ nó cao lớn bự con lắm.
Dưới hầm nguy hiểm mà đi dắt nó xuống, tối thui tối mò, có gì đẹp đẽ đâu mà xem chứ.”
Khúc Thuận đặt trái cây xuống: “Cha, cha bớt nóng, ăn miếng trái cây đi.”
Khúc Liên Đàn buồn rầu: “Nghĩ lại cũng hên, bữa con bảo cha bán chỗ đó, nếu không giờ chẳng biết làm sao.”
“Cha, đừng nghĩ nữa.”
Khúc Liên Đàn mê tín, nghe nói hầm mỏ là mạch vàng của nhà họ Khúc bọn họ, nếu bán thì phải bán cho người cùng họ, lừa gạt ông trời, còn