"Ngươi nghĩ cách để nàng tỉnh lại đi."Đường Thiên nói với Cốc Tiểu Tuyết.
Bản thân hắn không muốn có quá nhiều liên quan với loại người như Phương Phỉ.Cốc Tiểu Tuyết tiến lên, nàng ấn bóp một pháp quyết kỳ lạ rồi đưa ngón tay điểm lên mi tâm Phương Phỉ.Sau một lát, Phương Phỉ "Ưm" một tiếng nheo mắt tỉnh lại."Ta đây là.
.
.
thế nào?""Đau đầu quá a.
.
."Ánh mắt Phương Phỉ mê man, toàn thân lộ ra vẻ yếu ớt.Nàng gắng chống đỡ thân thể của mình ngồi dậy, không biết là vô tình hay cố ý, áo lụa trước ngực lại hướng phía dưới hạ xuống thêm một ít làm lộ ra từng mảnh trắng nõn."Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"Đường Thiên hỏi."Tiểu nữ tử.
.
.
bị thương.""Nghe người khác nói, mảnh Tử Trúc Lâm này có tác dụng chữa thương cho nên tiểu nữ tử mới đến đây thử một chút.""Do không hiểu rõ nên bất cẩn xông vào trận pháp bảo hộ nơi này, sau đó xảy ra chuyện gì.
.
.
tiểu nữ tử cũng không biết được."Phương Phỉ nâng tay đỡ lấy trán, âm thanh yếu ớt mềm mại khiến ngươi ta cảm thấy thuơng tiếc .Giọng điệu của nàng lúc này so với lúc gặp mặt ở Kim Ngọc Đường mấy ngày trước quả thực là như hai người khác nhau hoàn toàn.Cứ ép cuống họng như vậy không thấy mệt sao?Mà nhìn cái bộ dạng này, Đường Thiên cũng đại khái đoán được mục đích của nàng.Đây là tự biên lại tự diễn vở kịch "dâng mình lên đến cửa" sao?Nghĩ cũng đúng, người có thể mua lại Tử Trúc Viện thì tất nhiên tài lực cũng sẽ cực kỳ hùng hậu, mà tài lực thì lại thường đại biểu cho thân phận cùng địa vị, đối với thứ này, một ít cô nàng trẻ tuổi hoàn toàn chính xác khó mà cầm lòng nổi.Nhưng Phương Phỉ, đáng ra ngươi nên xem rõ nội dung bài tập trước rồi mới bắt tay vào hành động chứ?Đường Thiên không có hứng thú diễn cùng với nàng, lạnh nhạt hỏi:"Phương Phỉ, rốt cục là ngươi muốn làm cái gì?"Bị gọi đúng tên, Phương Phỉ lập tức có chút sững sờ.Chợt, nàng lại có cảm giác cái giọng nói này hình như đã từng nghe qua ở đâu.Nội tâm của nàng máy động, chậm rãi ngẩng đầu lên.Trong nháy mắt, ngẩn tại nguyên chỗ."Là ngươi?""Sao ngươi lại ở đây? !"Phương Phỉ kinh ngạc đến cực độ, quên luôn cả việc phải hạ giọng, lộ ra nguyên hình.Đường Thiên ha ha nói:"Vấn đề này nên do ta hỏi ngươi mới đúng.""Ngươi ở bên ngoài biệt viện của ta làm gì?""Nếu như ta nhớ không lầm thì đệ tử bình thường là không được phép tùy tiện tiến vào Tử Trúc Lâm."Sự kinh ngạc của Phương Phỉ vẫn còn tiếp tục, tựa hồ trong thời gian ngắn không có cách nào lấy lại được tinh thần.Trong đôi mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin, lớn tiếng nói:“Chuyện này sao có thể!""Tên Tạp dịch thối may mắn phát được chút tài như ngươi sao có thể mua lại Tử Trúc Viện!"Đường Thiên cười lạnh đáp:"Đầu tiên, có phải là ta mua lại Tử Trúc Viện hay không, không có nửa xu quan hệ gì với ngươi.""Tiếp theo, ta đã là đệ tử Ngoại môn, đồng thời cũng là đệ tử Danh dự Cao cấp của Thanh Nhạc môn.""Sau cùng, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không ta sẽ thông báo cho Chấp Pháp Đường."Ánh mắt Phương Phỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nàng vốn định vạch trần lời nói dối của Đường Thiên, nhưng lại bất chợt chú ý đến tử bào thiếp vàng mà hắn đang mặc trên người.Không sai, đó chính là tiêu chí của đệ tử Danh dự Cao cấp, không có ai trong Thanh Nhạc Môn dám đi giả mạo loại thân phận này.Trong thời gian ngắn, tâm tình của nàng phức tạp đến cực độ.Nàng không thể nào ngờ được, bản thân mình phí hết các loại tâm cơ, đồng thời cũng phải trả ra cái giá cực kỳ đắt đỏ, để rồi chờ đợi nàng lại là Đường Thiên, người mà nàng đã từng xem thường."Là tự ngươi đi hay là muốn ta cho người ném ngươi ra ngoài."Đường Thiên hạ cho nàng tối hậu thư.Thần sắc Phương Phỉ biến ảo không ngừng, đột nhiên nàng lại đổi sang một bộ biểu lộ vô cùng oan ức, vừa khóc nức nở vừa nói:"Đường Thiên, Đường thiếu gia, ngươi hiểu lầm ta, kỳ thật ta đối với ngươi vốn không có bất kỳ ý coi thường nào.""Đều là tại Lâm Nguyệt kia, là do nàng cứ luôn ở trước mặt ta nói xấu ngươi nên ta mới có thể sinh ra chút hiểu lầm về ngươi.""Ta thật sự bị thương, đến cả kinh mạch cũng không thể vận chuyển được.
Ngươi coi như là thương hại ta đi, để cho ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta không cần tiến vào trong viện đâu.""Nếu như ta trở về, kết quả của ta khẳng định sẽ rất thảm!"Giọng điệu Phương Phỉ đầy thê lương, hai đầu lông mày như ẩn chứa vô vàn nỗi khổ.Nếu như mục tiêu của nàng đổi thành một thanh niên chưa trải sự đời nào đó, có lẽ nàng sẽ thật sự thành công.Nhưng đáng tiếc nàng lại gặp Đường Thiên, hắn đã sớm là một tên giảo hoạt."Ta chỉ cho ngươi thời gian ba hô hấp."Thái độ của Đường Thiên vẫn lạnh nhạt."Ngươi nghe ta nói đi Đường thiếu!"Phương Phỉ vẫn chưa muốn từ bỏ, thân thể động đậy định tiến lên, cổ áo cũng vì vậy mà trễ xuống sâu thêm một ít.Nhưng mà một thân ảnh khác lập tức ngăn lại trước mặt nàng.Chính là Cốc Tiểu Tuyết.Nàng lúc này, trầm mặc không nói, khí tức sắc bén, lạnh lùng