Sau khi trải qua khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi, Đường Thiên lại không gặp thêm ai muốn đặc biệt nhắm vào hắn.
Rất nhiều người sau khi gặp được hắn, đều sẽ theo bản năng mà chọn đi vòng đường khác.
Mà thậm chí có vài tên lại còn cố ý đến tiếp cận, hỏi thăm xem Đường Thiên có cần người bảo hộ an toàn hay không.
Đường Thiên quả quyết từ chối, dựa theo quy tắc của đại chiến cướp cờ, nếu như tiến hành ôm đoàn là sẽ trực tiếp bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, hắn cũng không muốn tự dưng lại bị loại một cách ngớ ngẩn như vậy.
Sau một khoảng thời gian, Đường Thiên chợt phát hiện có rất nhiều đệ tử đang hướng về cùng một phía chạy như điên.
Ngăn lại một người hỏi thăm thì mới biết được, thì ra lá Vương Kỳ duy nhất đã bị người phát hiện.
"Đi xem một chút đi.
"Sau đó, Đường Thiên theo chân mọi người đi tới một khu vực sơn cốc tương đối bằng phẳng.
Nơi này cây cối thưa thớt, tầm nhìn thoáng đãng, phóng tầm mắt đảo qua, đã có trên trăm tên đệ tử dự thi hội tụ về đây.
Ở ngay vị trí trung tâm của sơn cốc có một ao nước cạn nhỏ.
Mặt nước trong suốt nhìn thấy đáy, giữa ao có đóa hoa sen đã nở rộ, mà ở ngay phía trên hoa sen là một lá cờ xí có thêu hai đầu Thần Long đang đón gió tung bay.
Đã có mấy tên đệ tử khí tức mạnh mẽ vây quanh bốn phía ao nước, nhưng lại không ai dám khinh suất động thủ trước.
Đường Thiên tìm một vị trí có tầm mắt tốt, khoan thai nhìn xem cảnh tượng ở phía trước.
"Đường Thiên đến rồi!"Thoáng cái đã có người phát hiện ra hắn.
Nghe được tiếng hô, đám người lập tức trở nên rối loạn, sự xuất hiện của Đường Thiên nháy mắt đã khiến bầu không khí nơi này phát sinh biến hóa.
"Chư vị, cứ giằng co tiếp nữa cũng không phải là chuyện tốt, thời gian càng dài sẽ càng có nhiều người hơn tụ đến, không bằng sớm phân định ra quyền sở hữu Vương Kỳ.
"Đột nhiên có một tên thiếu niên gầy gò đứng bên cạnh ao nước lớn tiếng nói.
"Ha ha, vậy ngươi nói xem làm sao để phân định đây?"Lập tức có một tên nam tử mặc áo xanh dùng giọng điệu hơi âm u lên tiếng.
Thiếu niên gầy gò đáp:"Vậy thì ta nói thẳng, chắc hẳn mọi người ở đây đều là hướng về một ức Linh Ngọc kia mà tới.
""Đây cũng không phải là số lượng nhỏ, thay vì mọi người tranh giành sống chết với nhau, chẳng bằng nhường cho ta lấy Vương Kỳ xuống trước, đến khi đạt được Linh Ngọc rồi thì ra ngoài chúng ta lại chia đều với nhau, như thế nào?""Tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Hắn vừa mới nói xong đã nghe thấy một tên đệ tử cường tráng khác cất tiếng cười to.
"Tin tưởng ngươi?""Vậy còn không bằng ta đi tin chuyện heo mẹ biết leo cây.
""Đến lúc đó ngươi đạt được Linh Ngọc lại trở mặt không nhận nợ, chúng ta phải tìm ai nói lý lẽ?"Thiếu niên gầy gò bị người trào phúng nhưng lại không tức giận mà còn dùng giọng điệu mỉa mai hỏi ngược lại:"Ồ? Thật sao?""Vậy thì đem Vương Kỳ giao cho ngươi thôi, ngươi thay mọi người bảo quản, thế nào?"Đệ tử cường tráng nghe vậy thì sững sờ, hắn cũng không dám đón lấy loại chuyện xui xẻo này.
Tất cả mọi người ở đây đều có tâm tư riêng, ai dám cam đoan sau khi bản thân mình cầm xuống Vương Kỳ sẽ không bị vây công?Không có ai tin tưởng thiếu niên gầy gò, cũng không có ai dám tự tiện đoạt lấy Vương Kỳ.
Trong lúc nhất thời, tình hình trong sơn cốc lại lâm vào thế bí.
Đường Thiên không khỏi lắc đầu, các ngươi lại còn tiếp tục giằng co như vậy nữa, số lượng đệ tử nghe mùi mà tới sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó lại càng khó mà cướp cờ hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên chợt lóe lên giữa không trung, chỉ chớp mắt sau Vương Kỳ trong ao nước đã biến mất không còn bóng dáng.
"Nhanh ngăn hắn lại!"Mọi người lập tức phát hiện được có người ra tay, thiếu niên gầy gò cùng đệ tử cường tráng đồng thời xuất thủ oanh ra một chiêu mang theo lực lượng mạnh mẽ, bức người kia từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất.
Những người khác thấy vậy cũng vội vàng tiến lên, vây quanh thân ảnh màu đen kia lại.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo của người kia, lại là một nữ tử mặc trang phục màu đen.
"Uy, ngươi không nói võ đức a.
"Thiếu niên gầy gò lên tiếng trước:"Ở đây có nhiều người như vậy mà còn dám vụng trộm xuất thủ, muốn độc chiếm một ức Linh Ngọc kia?""Nghĩ gì thế?"Nữ tử áo đen sắc mặt lạnh lùng, hừ một tiếng đáp:"Ta không quan tâm đến chút Linh Ngọc kia.
""Mục đích của ta chỉ có một, chính là chiếm lấy Vương Kỳ!""Muốn chiến sao?""Vậy thì cứ đến đây!"Nàng một tay cầm cờ, một tay cầm kiếm, cho dù đối mặt với hơn mười người vây quanh cũng không có bất kỳ chút sợ hãi nào.
Đường Thiên hơi hơi nhíu mày, thế mà xuất hiện một vị thanh liêm.
Đây cũng là chuyện trong dự liệu, luôn sẽ có ít người không vì tiền tài mà thay đổi, chỉ muốn truy cầu lý tưởng trong lòng mình.
Không quan trọng.
Dù sao cũng không phải tự mình động thủ, Vương Kỳ cũng không nhất định phải vào tay, có trò hay để xem là được.
Lúc này, đám người xem thi đấu ở bên cũng đang bàn tán sôi nổi lên.
"Muội tử này là ai vậy, tính tình có vẻ rất hung nha.
""Niếp Vũ Sương, năm ngoái