Ngoài ý muốn gặp phải Lục Trường Ca, còn trông thấy cả Phương Phỉ khiến tâm tình buông lỏng của hắn thu lại một ít.
Nếu như Phương Phỉ thật ôm vào cái bắp đùi Lục Trường Ca này, vậy đây cũng không phải là một chuyện tốt gì.
Dù sao, ân oán giữa hai người kết rất sâu.
Nhưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát là Đường Thiên đã ném thẳng nó ra sau đầu.
Chỉ cần hắn không rời khỏi Thanh Nhạc Môn, vậy thì trên cơ bản là sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Huống hồ, hiện tại hắn thuộc về Nam Phong, còn có Mặc Tiêu Tiêu đây.
Không có vấn đề gì.
Sau khi Thiếu tông chủ phát biểu xong thì Đường Thiên cùng Vương Tử Ngọc, ba người Tiểu Tuyết đi tới khu vực chuyên thuộc về đệ tử Danh dự.
Môn Khách Hội Võ, đã sắp bắt đầu.
Đường Thiên cũng muốn nhìn một chút, những môn khách chuẩn bị tham gia Bách Môn Đại Chiến kia sẽ có được thực lực như thế nào.
Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, ngay sau đó đã có người dâng lên linh quả cùng trà thơm, phương diện phục vụ này là tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng mà trong lúc chờ đợi, Đường Thiên lại phát hiện, có chút đệ tử Danh dự mang theo môn khách, nhưng cũng có một bộ phận đệ tử Danh dự lại lẻ loi một mình, không có bất kỳ thuộc hạ hay môn khách nào ở bên người.
Sao lại như vậy?Đường Thiên nhìn sang Vương Tử Ngọc đưa ra nghi vấn của mình.
Vương Tử Ngọc giải thích nói:"Giữa các đệ tử Danh dự có sự khác nhau rất lớn, trước đó ta nói với ngươi ba loại người chỉ là cách gọi chung mà thôi.
""Có người thì vì con cháu đời sau, có người thì muốn tăng lên địa vị trong Thanh Nhạc Môn, cũng có người là vì phục vụ cho mục đích nào đó của gia tộc ở bên ngoài.
""Kỳ thật số người muốn tấn thăng Vân Đỉnh Thiên Phủ chỉ có một phần nhỏ mà thôi.
""Dù sao thì gom góp điểm cống hiến hoặc là bồi dưỡng ba tên thiên tài, bất kỳ việc nào cũng không phải là một việc dễ dàng.
"Đường Thiên giật mình.
Hoàn toàn chính xác, điểm cống hiến tạm thời không nói, thông qua Bách Môn Đại Chiến tiến vào Vân Đỉnh Thiên PHủ, kỳ thật vô cùng khó khăn.
Thiên kiêu nhiều lắm.
Đầu tiên, người tham gia đại chiến nhất định phải là đệ tử Hạch tâm từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.
Tiếp theo, thực lực ít nhất phải từ Hóa Thần kỳ trở lên.
Nghiêm ngặt mà nói, chỉ có một nhóm nhỏ người đạt tới Hóa Thần kỳ đỉnh phong kia mới có cơ hội trổ hết tài năng ở trong đại chiến, thành công tấn thăng.
Mà thiên tài như thế, cho dù trong đám đệ tử Hạch tâm đi nữa thì đó cũng là tồn tại vạn người không được một.
Sau khi nói chuyện phiếm trong chốc lát, số người tụ tập đến đây cũng đã gần đủ.
Tiếp đó có người phái ra môn khách của mình đi lên khu vực trống phía trước tiến hành giao lưu đạo pháp.
Giao lưu thực chiến.
Đường Thiên nhìn mấy đợt người chiến đấu, thực lực đích xác là rất mạnh.
Môn khách ra sân trên cơ bản đều có tu vi Hóa Thần kỳ trở lên, là những người có cơ hội đoạt được thành tích trong Bách Môn Đại Chiến một năm sau.
Khí tức của bọn họ rất mạnh, đạo pháp tinh thâm, xuất thủ sắc bén lại không mất trình tự quy tắc, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.
Cốc Tiểu Tuyết cùng tỷ muội Lam Ngọc vẫn đang ở Nguyên Anh kỳ còn lâu mới là đối thủ của bọn họ.
Nhưng tuổi tác các nàng còn nhỏ, đặc biệt là Cốc Tiểu Tuyết, mới không đến mười sáu tuổi, các nàng có được tương lai càng thêm tươi sáng hơn.
Sau khi quan sát được một lát, Vương Tử Ngọc đứng dậy rời đi, nói là đi xem thử tình hình đệ tử Hạch tâm bên kia như thế nào.
Kỳ thật giữa đệ tử Danh dự cùng đệ tử Hạch tâm vẫn luôn tồn tại lòng phân tranh hơn thua, các đệ tử thuần túy xem thường những người lựa chọn làm môn khách, cho rằng như vậy sẽ mất đi đạo tâm kiên cố.
Đệ tử Danh dự thì cảm thấy bọn hắn không biết biến báo, rõ ràng có thể thu được tài nguyên tốt hơn nhưng lại lựa chọn vứt bỏ.
Song phương đều kiên trì với cái nhìn của mình, không ai nhường ai.
Nhưng mà Đường Thiên cũng không có hứng thú đối với loại tranh đấu này, người ta muốn lựa chọn như thế nào thì đó cũng là chuyện của người ta, nếu đệ tử thuần túy chướng mắt mình vậy thì mình không đi tìm bọn họ là được rồi, lại chẳng phải chuyện gì lớn, không cần thiết phải đi đưa nhiệt tình rồi nhận lại hờ hững.
Vậy nên hắn lựa chọn không cùng Vương Tử Ngọc đi qua bên đó, nhàn nhã ngồi ở chỗ này ăn dưa xem kịch.
"Thật thật mạnh!""Lợi hại hơn nhiều so với ta.
"Quan sát chiến đấu trước mặt, ngay cả Cốc Tiểu Tuyết cũng không nhịn được phát ra tiếng tán thưởng.
Đường Thiên cười nói:"Đừng tự coi nhẹ mình.
""Ngươi chỉ là nhỏ tuổi hơn nên trên phương diện tu vi kém một chút mà thôi.
""Nếu bàn về cảm ngộ đối với đạo pháp, vậy thì chưa chắc ngươi sẽ kém hơn, đến cả ta còn nhìn ra mấy chỗ sơ hở của bọn họ.
"Chỉ tính riêng về thực lực, Cốc Tiểu Tuyết xác thực là không bằng.
Nhưng nếu là so về trình độ thiên tài, Đường Thiên cho rằng nàng có thể một mình chấp hai người.
"Môn khách nhà người ta ai cũng lợi hại như vậy, khi trở về ta nhất định phải càng nỗ lực thêm nữa mới được.
"Cốc Tiểu Tuyết nắm chặt bàn tay nhỏ, giọng nói nghiêm túc hạ quyết tâm.
Đường Thiên nhíu mày, hóa ra đây mới là suy nghĩ của nàng.
Nha đầu này, thực sự là.
.
.
Môn Khách Hội Võ kéo dài ước chừng một canh giờ, nhìn vẻ mặt của mọi người, hẳn là ai nấy cũng tương đối hài lòng với thực lực của môn khách lần này.
Sau khi kết thúc, Đường Thiên chuẩn bị đi tìm Vương Tử Ngọc.
Nhưng vào lúc này, một đám đệ tử Danh dự xa lạ tìm tới hắn.
"Đường Thiên?"Cầm đầu là một tên thanh niên có thân hình cao lớn, gương mặt hắn