Giang Nhã Lăng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Viên Sơ Nhụy cùng Đào Hựu Tình tay trong tay thân mật như người yêu nắm chặt -- không đúng, cô nói bọn họ là người yêu.
Bọn họ là người yêu?!
Giang Nhã Lăng quả thực không thể tin được những gì chính mình nghe thấy, thậm chí bắt đầu hoài nghi hai mắt của cùng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Tại sao lại như vậy? Làm sao Viên Sơ Nhụy sẽ coi trọng Đào Hựu Tình? Hai người không môn đăng không hộ đối, Đào Hựu Tình thậm chí còn là người đã làʍ ŧìиɦ nhân của Chu Dĩ Nhu -- Viên Sơ Nhụy như thế nào sẽ coi trọng một cô gái như vậy?!
Giang Nhã Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin hỏi: "Chị Sơ Nhụy vừa rồi chị... Nói gì đó?"
Nhất định là giả đúng hay không ?
Viên Sơ Nhụy khẳng định là đang lừa mình đúng hay không?!
"Tôi nói, Đào Hựu Tình là bạn gái của tôi." Viên Sơ Nhụy nắm chặt lòng bàn tay kia, khẩu khí cười trên môi không tăng không giảm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn "Bạn gái", ôn thanh nói: "Đúng không? Hựu Tình."
Ngày hôm qua còn khách khách khí khí kêu nàng Đào tiểu thư, hôm nay vì diễn kịch là có thể trực tiếp kêu nàng "Hựu Tình"
Đào Hựu Tình nhịn không được nghĩ: Tiểu Viên đổng thật là hy sinh quá nhiều.
Nhưng mà kêu đến có chút đông cứng, không có hương vị nùng tình mật ý, nếu tâm bình tĩnh có thể nhận ra một tia hơi thở "Bị bắt buôn bán", nhưng cũng không sao, Giang Nhã Lăng đã bị cái này đánh mê đầu óc thật lớn, một chốc một lát không cách nào bình tĩnh lại, căn bản không chú ý đến chút chi tiết nhỏ này.
Đào Hựu Tình cảm thấy trạng thái này của Giang Nhã Lăng thật là lừa gạt cô ta quá tốt, nhưng nếu tiểu Viên đổng đem câu chuyện vứt cho nàng, nàng cũng không thể cô phụ kỳ vọng của tiểu Viên đổng, lập tức lấy ra tinh thần chuyên nghiệp tới diễn kịch.
Mấy năm nay nàng vì bắt chước Giang Nhã Lăng càng giống hơn, thảo Chu Dĩ Nhu đến vui vẻ, kỹ thuật diễn bên trong đã vô tri vô giác thay đổi, cấp độ cũng tăng lên nhất định, ứng phó trường hợp như vậy hoàn toàn dư sức!
Nàng thân mật mà ôm lấy cánh tay Viên Sơ Nhụy, đem đầu tựa về phía cô, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Chị công khai với người khác nhanh như vậy, em sẽ thẹn thùng ~" Âm cuối còn mang lên cảm giác hạnh phúc.
Sau khi nàng nói xong, có thể cảm giác rõ ràng thân mình Viên Sơ Nhụy cứng đờ một cái, như thật không thích ứng cách biểu diễn này. Vì thế cánh tay cô sắp thu lại, nàng đã kéo cô chặt lại một chút, ý bảo cô đối đầu kẻ địch mạnh đừng rớt mắc xích, ngàn vạn lần đừng trở tay đem nàng vứt đi.
Viên Sơ Nhụy hiểu ý, không có hủy vở diễn, cười nói: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nói với họ thôi, vậy không bằng nói sớm một chút."
Để tránh nàng ta tiếp tục dây dưa cô.
Lời này Viên Sơ Nhụy không có nói, chỉ hy vọng Giang Nhã Lăng có thể có chút thông minh, có thể tự nghe hiểu. Nếu cô đã có bạn gái, như vậy những ý nghĩ muốn cô của nàng ta nên thu hồi.
Giang Nhã Lăng không muốn hiểu, cũng không hiểu Viên Sơ Nhụy làm sao lại coi trọng Đào Hựu Tình -- Đào Hựu Tình nơi nào tốt hơn mình?!
Ánh mắt Giang Nhã Lăng trong nháy mắt trở nên sắc bén oán độc, nàng nhìn nhìn Viên Sơ Nhụy kéo tay Đào Hựu Tình, lại nhìn Viên Sơ Nhụy chính mình ngày đêm tơ tưởng, nàng rất muốn lạnh giọng chất vấn Viên Sơ Nhụy tột cùng mình có điểm gì thua Đào Hựu Tình, nhưng nàng không thể, nàng nhịn xuống.
Nàng dọn ra cách cũ, mềm mại đáng thương hỏi: "Chị Sơ Nhụy, chị Sơ Nhụy làm sao đã cùng Hựu Tình ở bên nhau?"
Hựu Tình? Kêu đến thuần thục như vậy?
Viên Sơ Nhụy không khỏi tò mò, các cô không phải không thân sao?
Cô cùng Đào Hựu Tình trao đổi một ánh mắt, Đào Hựu Tình nhíu mày nhìn lại, trong ánh mắt viết rõ ràng: Tôi không biết, chuyện này không liên quan đến tôi.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Giang Nhã Lăng, càng không nghĩ tới Giang Nhã Lăng còn là một trà nghệ sư.
Viên Sơ Nhụy hiểu ý, nhìn về phía Giang Nhã Lăng : "Tôi thích em ấy, cho nên cùng em ấy ở bên nhau, như này có vấn đề gì sao?"
Giang Nhã Lăng truy vấn: "Nhưng Hựu Tình trước kia không phải thích chị Dĩ Nhu sao?"
Đào Hựu Tình ngạc nhiên nhíu mày-- Chuyện này Giang Nhã Lăng cư nhiên cũng biết?
Trong nháy mắt, nàng hoài nghi chuyện chính mình làm thế thân cho Chu Dĩ Nhu, nói không chừng Giang Nhã Lăng cũng biết, vậy đã có thể càng thêm vi diệu.
Đào Hựu Tình gắt gao dựa gần vào Viên Sơ Nhụy, cười nói: "Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại nha, hơn nữa tiểu Viên đổng chúng ta ưu tú như vậy, ai nhìn sẽ không động tâm đây?"
"Không phải cô cũng động tâm sao?" Đào Hựu Tình nhất châm kiến huyết.
Giang Nhã Lăng thoáng chốc cứng họng: ".............."
Ở trong lòng tức giận mắng, Đào Hựu Tình đáng chết!!!
Đào Hựu Tình thấy thế thừa thắng xông lên: "Tôi thích chị Sơ Nhụy của cô, đúng là có chút ăn khổ, bất quá tình yêu khổ như bổ thêm mật, chắc cô cũng hiểu đi?"
Giang Nhã Lăng vừa há mồm, Đào Hựu Tình liền đoạt lời nói: "Nga không, cô không hiểu."
"Cùng Sơ Nhụy vui vẻ ở bên nhau, cô không hiểu được đâu, rốt cuộc cô chỉ là em gái của chị ấy."
Đào Hựu Tình nói xong, tươi cười vô tội lại ôn nhu làm Giang Nhã Lăng nhìn đến giận sôi máu, cũng sắp bị tức chết rồi, nàng đành phải chuyển hướng Viên Sơ Nhụy, đáng thương nói: "Chị Sơ Nhụy, Hựu Tình hung em nga..."
Mặt Viên Sơ Nhụy mang mỉm cười, đứng bên cạnh Đào Hựu Tình nhìn nàng ta diễn, tuy rằng cũng diễn nội dung hư vô, nhưng chỉ cần có thể đem Giang Nhã Lăng người tự cho là đúng, người theo đuổi cô bức lui, cô hoàn toàn không ngại.
Kết quả Giang Nhã Lăng lại chuyển về phía cô.
Cô trấn định nói: "Hả? Hung sao? Em ấy chỉ đang nói sự thật không phải sao? Rốt cuộc cô cùng tôi xác thật không có khả năng bên nhau."
Giang Nhã Lăng đáng thương cố giữ kiên định cứng rắn.
Viên Sơ Nhụy thần sắc nhàn nhã nói: "Tôi còn muốn đưa Hựu Tình về Nguyệt Vịnh, không cùng cô hàn huyên nữa. Đừng quên chuyện kết thúc hợp đồng."
Giang Nhã Lăng kinh ngạc nhìn cô: "Chị thật sự chấm dứt hợp đồng với em?!"
Viên Sơ Nhụy rũ mí mắt lười nhác, đôi mắt thấp xuống nhìn nàng ta, nhàn nhạt cười: "Nguyệt Vinh tôn trọng ý nguyện của mỗi nghệ sĩ, nếu chính cô đưa ra mong muốn như thế, Nguyệt Vịnh đương nhiên phải thỏa mãn cô." Nói xong liền nắm tay Đào Hựu Tình đi rồi, bỏ nàng ta lại tại chỗ.
Đào Hựu Tình nhỏ giọng nói: "Tự cô ta nói kết thúc hợp đồng sao?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu.
Đào Hựu Tình khó hiểu hỏi: "Tôi xem bộ dáng hiện tại của cô ta, vẫn rất thích cô mà, làm sao chủ động đưa yêu cầu kết thúc hợp đồng?"
Viên Sơ Nhụy dắt nàng đi đến trước xe mình, dừng lại, nói: "Bởi vì cô ấy không thông minh." Lại nói: " 'Không chiếm được mới là tốt nhất' biết những lời này không? Đây chính là mục đích của cô ấy."
Đào Hựu Tình bừng tỉnh, hứng thú bừng bừng hỏi: "Tiểu Viên đổng của chúng ta đây có thể hay không.......?"
"Sẽ không." Viên Sơ Nhụy trả lời rất sự quyết đoán, tiện đà hỏi ngược lại, "Nếu Chu Dĩ Nhu quay đầu lại, Đào tiểu thư có thể tiếp nhận cô ấy hay không?"
"Chu Dĩ Nhu sao có thể sẽ quay đầu lại." Đào Hựu Tình căn bản không tin Chu Dĩ Nhu sẽ thích nàng, "Tôi ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy, nếu cô ta có khả năng thích tôi, vậy khẳng định đã sớm thích."
Viên Sơ Nhụy cười nói: "Nếu chỉ là giả thuyết?"
Đào Hựu Tình nghiêm túc suy tư, nghiêm túc đáp: "Vậy cũng không liên quan đến tôi, sau khi biết được chuyện trước kia, tôi đã hoàn toàn không còn gì tốt đẹp với cô ta. Trên thế giới còn tồn tại nhiều người ưu tú khác, tôi làm gì cứ phải thích vương bát đản* như cô ta?"
(*Là đồ con rùa, con rùa rụt cổ, ý chỉ kẻ hèn nhát)
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu: "Ừm, Đào tiểu thư thanh tỉnh như vậy Nguyệt Vịnh tôi liền có thể yên tâm. Lên xe đi tôi chở cô đến Nguyệt Vịnh."
Cô hôm nay liền phải cùng Đào Hựu Tình ký hợp đồng, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tiểu Viên đổng tự mình đón đưa, Đào Hựu Tình nào dám dong dài, đã ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế thắt kỹ đai an toàn, chờ Viên Sơ Nhụy lái xe, tiếp theo nhớ tới điểm gì đó: "Có phải cô muốn tôi giúp cô khuyên Giang Nhã Lăng lui không nha?"
Nhẹ nhàng "Ca" một tiếng, Viên Sơ Nhụy gài đai an toàn của mình phi thường khách quan nói: "Khuyên lui, nếu có thể khuyên cô ấy lui, tôi còn dùng đến diễn kịch sao?"
Từ trước đến nay cô vẫn luôn cự tuyệt hảo ý của Giang Nhã Lăng, vô số lần hiểu rõ bản thân đối với người kia không có cảm giác, hai người tuyệt đối không có khả năng, càng chưa từng cho người kia một chút hy vọng. Nhưng dưới tình huống như thế, Giang Nhã Lăng vẫn tin tưởng vững chắc chính bản thân có thể đả động cô, hoàn toàn sống trong phán đoán của bản thân.
Một người như vậy, khuyên lui như thế nào?
Đào Hựu Tình: "Đã hiểu, cần phải xuất kích."
Vẫn là cứ dùng cách này đánh người kia một quyền nát tâm.
Viên Sơ Nhụy: "Ừm, cô biết làm thế nào là được."
Đào Hựu Tình lặng im một hồi, lại nhịn không được nói: "Nhưng là kỹ thuật diễn của tiểu Viên đổng ngài thật sự là có chút đơ nha... Nếu Giang Nhã Lăng là người thông minh, thì chắc đã lộ rồi."
Viên Sơ Nhụy lần đầu tiên diễn hơi hơi mỉm cười, Đào Hựu Tình lập tức nói: "Bất quá ai cũng có lần đầu tiên, không có sao, tôi tin tưởng sau này ngài có thể diễn xuất xuất thần nhập hóa!"
........
Giang Nhã Lăng thở phì phì về tới Giang gia, đi tới phòng khách to như vậy, giày cao gót đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc, nhóm người giúp việc từng người bận rộn, không có một ai dám lên trước trêu chọc nàng.
Giang Nhã Lăng chính là tiểu công chúa của Giang gia, tính tình không tốt nhưng được sủng ái, ai dám chọc đây?
Giang Nhã Lăng càng nghĩ càng giận, tùy tay cầm một cái ly sang quý, đôi mắt chớp chớp cũng không nhát mặt liền hướng sàn cẩm thạch trơn bóng hung hăng ném tới, âm thanh sắc bén chói tai ở bên tai mỗi người nổ tung, giống như là hồng thủy mãnh thú*.
(Hồng Thủy Mãnh Thú: nước lũ và thú dữ, chỉ những tai họa rất đáng sợ.)
Lúc này một người thiếu niên mở cửa ra khỏi phòng, dò cái đầu từ lầu hai đi xuống, khuôn mặt tú mỹ hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Giang Nhã Lăng chị lại quăng ly, ba mẹ không phải nói chị đừng quăng đồ vật loạn sao, chị còn không nghe hiểu được tiếng người hả?"
Thiếu niên kia là em trai cách bảy tuổi của Giang Nhã Lăng --Giang Thu Dương, ngày thường vẫn luôn không hợp với Giang Nhã Lăng, rõ ràng là