Đào Hựu Tình không có nhìn sót bất cứ biểu tình hay cử động nào của Giang Nhã Lăng, từ lúc vừa vào, nhìn quét đến cuối cùng giận dỗi đóng cửa, nàng thu tất cả vào đáy mắt, tâm tình phi thường sảng khoái, tươi cười so với ánh mặt trời sáng nay còn xán lạn hơn.
Viên Sơ Nhụy đem tầm mắt từ cửa thu về, nhìn Đào Hựu Tình một cái, nhìn mặt nàng tươi cười xinh đẹp, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Đào tiểu thư còn rất đắc ý?"
Đào Hựu Tình mặt mày hớn hở nhìn về phía cô nói: "Tiểu Viên Đổng mời chú ý dùng từ."
"Tôi đây là ' đặc biệt ' đắc ý."
Có thể đem trà nghệ Giang Nhã Lăng này tức giận đến nổi trận lôi đình, làm nàng cảm thấy chính mình lại có thể sống lâu thêm mấy năm trong nháy mắt.
Đào Hựu Tình quay đầu lại nhìn cô, một thân chính khí nói: "Tiểu Viên Đổng không cần cảm ơn."
Viên Sơ Nhụy lộ ra biểu tình nghi hoặc: "......?"
Cảm tạ cái gì?
Thoạt nhìn bộ dáng như là phải cảm ơn nàng sao?
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Hiện tại tôi đang giúp Tiểu Viên Đổng bức lui Giang Nhã Lăng mà —— nga không, Đào Nhã Lăng. Tôi nỗ lực như vậy, Tiểu Viên Đổng không nghĩ đến cảm ơn tôi sao?"
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Đây là điều lệ của hợp đồng, cũng chính là bản chất công việc của Đào tiểu thư, cô cảm thấy tôi sẽ phải cảm ơn người mà hoàn thành công việc của họ sao?"
Đào Hựu Tình thẳng ngơ ngác nhìn cô, tươi cười hoàn toàn đọng lại ở trên mặt, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí bắt đầu trầm tư, vài giây sau mới tán thành nói: "Rất có đạo lý, không cách nào phản bác."
Đào Tiên Nữ: Không hổ là người có thể làm chủ tịch bây giờ! 【 bội phục.JPG】
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng oai đầu một chút , khách khí lại lễ phép trưng cầu ý kiến của nàng: "Như vậy xin hỏi Đào tiểu thư, hiện tại tôi có thể một lần nữa gặp Giang Nhã Lăng không?"
Đào Hựu Tình lại cho đúng nói: "Đào Nhã Lăng."
Viên Sơ Nhụy biết nghe lời phải, thật nể tình sửa lại lời nói: "Đào Nhã Lăng."
Đào Hựu Tình vui vẻ đứng dậy: "Đương nhiên có thể, tôi đi về trước." Lại thập phần thượng chính gốc nói, "Tôi giúp ngài kêu Hoắc thư ký kêu cô ta vào."
Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt gật đầu: "Vậy vất vả Đào tiểu thư."
Đào Hựu Tình này liền đi ra khỏi phòng tổng tài của Viên Sơ Nhụy, Hoắc Minh Ân vừa vặn đang đi tới phòng tổng tài, Đào Hựu Tình mở miệng hỏi: "Hoắc thư ký là muốn vào sao?"
Hoắc Minh Ân gật đầu.
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng nở nụ cười, nét mặt rung động lòng người: "Cô ta đi rồi sao?"
Cái từ "Cô ta" này chỉ chính là ai, không cần nói rõ Hoắc Minh Ân cũng rõ ràng, hắn duy nhất không rõ ràng lắm chính là Giang Nhã Lăng vì cái gì sẽ nổi giận đùng đùng đi vòng vèo quay về —— là ở bên trong thấy việc gì rất hot hay sao?
Hiện tại Hoắc Minh Ân đã biết thân phận thật sự của Đào Hựu Tình, tự nhiên minh bạch việc gì có thể nói với Đào Hựu Tình, chuyện gì không thể, vì thế thẳng thắn thành khẩn nói: "Không có."
Đào Hựu Tình này liền ngoan ngoãn tránh ra một chút nói: "Hoắc thư ký mời, Tiểu Viên Đổng đang ở chờ anh."
Hoắc Minh Ân lễ phép khom khom lưng, cũng không quay đầu lại đi về phòng tổng tài.
Đào Hựu Tình tâm tình tốt, lúc trở lại, lúc trên đường quay về phòng chuyên dùng cho người sáng tác thì trong đầu hừ lên một chút, hừ hừ, nàng sửng sốt rồi tiếp theo cất bước liền hướng về phòng chạy, ý tưởng khó có khi có được nên hình tượng cũng không để ý.
Nàng dùng hết toàn lực chạy về phòng, lúc thở hồng hộc mở cửa, người trong phòng giật nảy mình, còn không đợi bọn họ hỏi đã xảy ra cái gì, nàng sốt ruột vươn tay: "Mau, mau đem giấy cùng bút đưa giúp tôi một chút......"
Nàng muốn đem điệu nhạc vừa mới hừ nhanh nhớ kỹ, lưu nó lại trên mặt giấy không ai có thể huỷ nó, để tránh linh cảm nghịch ngợm này không biết khi nào liền từ khe hở ngón tay nàng trôi đi. Linh cảm chính là như thế, nó vĩnh viễn đột nhiên tới không kịp đỡ, nếu không nhanh chóng đem nó bắt giữ, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nó vô tình rời đi.
Đào Hựu Tình quên hết mọi thứ xung quanh, sau khi tiếp nhận giấy bút liền như vậy viết lên, một bên viết một bên ngân giai điệu, viết viết dừng dừng, thẳng đến toàn bộ diện mạo của đoạn giai điệu này hiện ra trên mặt giấy. Mấy ngày trước trong quá trình muốn đem nửa tác phẩm kia hoàn thành đột nhiên bị ảnh hưởng, nàng suy nghĩ mấy ngày cũng chưa có thể thông thuận viết tiếp, trăm triệu không nghĩ tới hôm nay tùy tiện một hừ hừ liền đem cảm giác hừ ra tới.
—— nguyên lai chọc trà nghệ sư Đào Nhã Lăng kia không chỉ có có thể để nàng kéo dài tuổi thọ, còn có thể làm linh cảm của nàng tăng lên!
Nàng về sau có nên ở phương diện này nỗ lực nhiều một chút?
Toàn bộ người trong phòng thập phần ăn ý không nói lời nào, đều lẳng lặng ngồi ở vị trí chính mình xem nàng múa bút thành văn, giảng viên soạn nhạc tiểu Mạnh còn thấy vệt đỏ trên tay nàng, không khỏi cùng người bên cạnh trao đổi một ánh mắt nghi hoặc.
Cái vệt đỏ này lớn nhưng không giống như là muỗi cắn, không phải nàng mới vừa đi tìm Tiểu Viên Đổng sao, này biểu thị gián tiếp đã xảy ra cái gì đó mới có thể làm tay nàng có một vết đỏ dính đầy hơi thở ái muội này?
Người bên cạnh giảng viên Tiểu Mạnh hiển nhiên cũng không minh bạch, hai người chờ nàng viết xong, tiểu Mạnh lão sư mới mở miệng hỏi: "Hựu Tình, tay cô làm sao vậy?"
Đào Hựu Tình nhìn đến giai điệu mình viết ra liền một thân thoải mái, nghe thấy giảng viên tiểu Mạnh vừa hỏi như vậy liền nhìn về phía tay mình, tiện đà dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi tự mình làm ra."
Giảng viên tiểu Mạnh: "...... Cô ổn không, làm cái này làm gì?"
Đào Hựu Tình tay lên nhìn nhìn "Đại tác phẩm", bản thân mặt dày vô sỉ phun ra bốn chữ: "Biểu diễn tài nghệ."
Tiểu Mạnh lão sư: "???"
Thần con mẹ nó biểu diễn tài nghệ, này tính cái gì tài nghệ gì để biểu diễn a???
......
Giang Nhã Lăng hôm nay chịu khổ chịu nhiều đả kích, thình lình xảy ra chuyện thiên kim thật giả làm nàng khó lòng phòng bị, người đau nàng thương nàng cư nhiên không phải cha mẹ ruột của nàng, cái người Đào Hựu Tình bị nàng trào phúng thân thế thế nhưng mới là con chân chính của Giang gia!
Mà tất cả những chuyện này điều này kết quả xét nghiệm ADN làm bằng chứng trước mặt, làm nàng không cách nào trốn tránh sự thật, cũng làm cho nàng cảm thấy nguy cơ xưa nay chưa từng có.
—— Đào Hựu Tình đang cướp đoạt những gì thuộc về nàng! Viên Sơ Nhụy, ba mẹ, bối cảnh gia thế hiển hách..... Thậm chí có khả năng còn nhiều thứ hơn!
Nàng đã là đại tiểu thư của Giang gia 24 năm, nàng không thể tiếp nhận việc lại có một người tới chia sẻ tình thương của ba mẹ, càng sẽ không để người kia cùng Viên Sơ Nhụy bình an không có việc gì ở