Đào Hựu Tình ngủ một giấc tới 4 giờ chiều, rốt cuộc bị đói làm tỉnh. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra liền thấy cái đèn nấm nhỏ đặt ở trên tủ đầu giường. Cái đèn nấm nhỏ cẩn trọng mà phát ra ánh sáng, ở trong phòng tối tăm ánh đèn như một mảnh sáng chiếu lên ốc đảo nhỏ, bề ngoài trong suốt bóng loáng cùng cái đèn Lận Uyển Thanh vì nàng chuẩn bị ở nhà giống nhau như đúc.
Đào Hựu Tình một lần nữa nhắm mắt lại, cổ chui vào chăn đệm ấm áp, thức suốt đêm nên khi buồn ngủ hiển nhiên cũng không bị chuyện đói đánh tan hoàn toàn, nàng lặng im mà lại ngủ thêm một chút, khi bụng phát ra âm thanh "thầm thì", trong lòng không cam tâm tình nguyện mà ngồi dậy.
Nàng gãi gãi đầu, sờ soạng lại đầu đã bị nàng ngủ đến lung tung rối loạn, bên cạnh trống không, không có bóng dáng Viên Sơ Nhụy. Nàng vỗ vỗ mặt, mặc áo ngủ tiểu cẩu bò xuống giường, tự đi mở cửa phòng ngủ ra chuẩn bị về nhà đi ăn gì đó, sau đó lại tiếp tục ngủ. Ngày mai lại đi công ty gửi bài hát cho các giáo viên xem qua, hoặc là chờ ngủ đủ rồi lại mới đi.
Viên Sơ Nhụy vừa lúc từ trong thư phòng đi ra, thấy nàng tỉnh liền hỏi nói: "Ngủ đủ rồi sao?"
Đào Hựu Tình thành thành thật thật lắc lắc đầu, nói: "Đói bụng."
Viên Sơ Nhụy nói: "Bàn chải đánh răng tôi đã giúp em lấy qua đây, để ở trong phòng tắm, đánh răng xong rồi ra ăn."
Đào Hựu Tình mơ mơ màng màng đáp lời, mê mê hoặc hoặc đi vào phòng tắm, tìm được bàn chải đánh răng quen thuộc, xịt kem đánh răng lên, cái trán thì dán tường tùy ý để bàn chải điện ở trong miệng ầm ầm vang lên, cứ như vậy nửa ngủ nửa tỉnh mà đám răng xong.
Viên Sơ Nhụy vì nàng chuẩn bị tốt sandwich cùng sữa bò, vẫn lưu tâm đến trong phòng tắm vẫn luôn không có tiếng nước, tò mò mà đi qua đi qua tìm hiểu một chút, kết quả liền thấy bạn nhỏ còn chưa tỉnh ngủ mà dán tường đánh răng.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô không chút nghi ngờ nào nếu lại chậm một chút là có thể thấy cảnh Đào Hựu Tình đánh đến nằm trên mặt đất đánh răng.
"Đánh răng xong đi rồi ăn chút đồ lại tiếp tục ngủ." Viên Sơ Nhụy nhấc chân đi vào, một bên vén tay áo lên một bên nói ra tiếng.
Đào Hựu Tình mở một con mắt, nhìn cô một cái sau đó mới quay người nghiêm túc đánh răng cho xong, tranh thủ nhanh lên giường ngủ tiếp.
Viên Sơ Nhụy kéo khăn từ trên giá xuống, dùng nước ấm thấm khăn, đợi lúc nàng đánh răng xong thì giúp nàng lau mặt, phục vụ tinh tế chu đáo.
Đào Hựu Tình hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc không tỉnh nên cũng không linh hoạt, cho nên không có giống như lúc so đo với Viên Sơ Nhuỵ chuyện làm sao ngủ rồi ngủ trên giường nào, mà bây giờ so đo cùng Viên Sơ Nhụy vì sao cô đối với mình tốt như vậy.
Tâm lý không gánh nặng hưởng thụ sự săn sóc của Viên Sơ Nhụy, nhắm mắt lại, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu: "Viên Sơ Nhụy, cô có đối với người khác như vậy sao?"
Viên Sơ Nhụy thẳng thắng nói: "Em là người đầu tiên."
Đào Hựu Tình bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười cất giấu đắc ý bên trong, lại nói ra lời khiến người khác nắm bắt không được: "Nói không chừng sẽ là người cuối cùng....."
Nàng đơn thuần mà nghĩ: Kỳ thật có thể làm người Viên Sơ Nhuỵ thích, bá chiếm ôn nhu hữu hảo của cô, cùng cô bên nhau lâu dài, cũng là chuyện không tồi a......
Viên Sơ Nhụy liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng hiện tại còn không hoàn toàn thanh tỉnh, nếu những lời này là khi nàng thanh tỉnh nói ra, vậy không biết cô sẽ có bao nhiêu cao hứng.
Viên Sơ Nhụy thu hồi khăn lông, cười hỏi: "Em có biết hiện tại em đang nói cái gì hay không?"
Đào Hựu Tình dùng ngón tay căng da mí mắt ra, nàng trừng mắt nói: "Biết a. Tiên nữ đẹp như tôi vậy, chờ sau khi cô yêu tôi, nhất định sẽ lâm thật sâu vào mị lực của tôi không thể tự kiềm chế, sau đó cuộc đời này không phải tôi không gả, vậy không phải người cuối cùng được như vậy sao?"
Viên Sơ Nhụy duỗi tay nâng mặt nàng lên, giống như cầm trái dưa hấu trái xem một cái lại phải nhìn một cái, không giống như là quan sát sắc đẹp của nàng, ngược lại như là đang đầu nàng chỗ nào xảy ra vấn đề.
Đào Hựu Tình tà mị cười: "A, tự nhiên xem tự nhiên xem, cũng đã là lúc cô nên biết cái gì gọi là ' vẻ đẹp 360 độ không góc chết '!"
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà nhướng lông mày xinh đẹp một chút, không nói hai lời ngăn miệng nàng lại, đầu tiên hôn một cái rồi sau đó ngậm lấy cánh môi dưới —— không một chút khách khí cắn một ngụm.
Viên Sơ Nhụy không thương hương tiếc ngọc, quyết đoán mà có dùng chút sức cắn đến.
"A, đau ——" Đào Hựu Tình bị đau đến nhấc cả bả vai, khí thế kiêu ngạo nháy mắt bị Viên Sơ Nhụy huỷ hết không còn một mảnh.
Rất nhanh Viên Sơ Nhụy liền buông nàng ra, sau đó hỏi: "Tỉnh chưa?"
Đào Hựu Tình thê thê thảm thảm che lại miệng mình đã chịu tội, trong lòng lã chã rơi lệ.
Quá xấu rồi, Viên Sơ Nhụy thật sự quá xấu rồi —— có phải cô ghen ghét vẻ đẹp 360 độ không có góc chết của mình hay không a!
Nàng cúi người lôi miệng đến gương kiểm tra, sợ trên mặt bị Viên Sơ Nhuỵ để lại vết thương, hại nàng phá tướng vậy cái thanh tìm kiếm "Chỗ cấy tóc" chuẩn bị có bạn. Cũng may Viên Sơ Nhụy không có tàn nhẫn như vậy, trừ đau đớn trong nháy mắt ra, cái gì cũng không lưu lại.
Viên Sơ Nhụy xem nàng cũng khá thanh tỉnh, vỗ vỗ bả vai nàng: "Tỉnh thì ra ăn chút đồ đi."
Đào Hựu Tình "Nga" một tiếng nhìn vô gương lại một lần nữa sửa sang lại đầu tóc của mình, cột lại tóc thành tóc cao đuôi ngựa sau đó sức sống mười phần hướng về bản thân trong gương nói: "Hôm nay cô cũng là tiên nữ xinh đẹp lại tuyệt nhất thế gian!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Gương quả nhiên là chốt mở ra tự luyến của nàng?
......
Đào Hựu Tình cầm sandwich ngồi ở trước cửa sổ trong suốt, một bên ăn một bên chuyên chú nhìn tuyết bên ngoài, thoạt nhìn giống như là bạn nhỏ mới tiếp xúc thế giới mới.
Viên Sơ Nhụy đi đến bên người nàng, nàng lập tức quay đầu hưng phấn nhìn về phía cô hỏi: "Có phải rất đẹp hay không?"
Tầm mắt Viên Sơ Nhuỵ chậm rãi dừng ở trên khuôn mặt thuần tịnh của nàng, dung mạo kiều diễm, ánh mắt thuần túy, giống như là kho báu quý giá nhất thế gian.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, nàng là hỏi tuyết đầu mùa, mà cô đáp chính là tâm mình —— đẹp nhất trên thế giới này, hẳn là em.
Đào Hựu Tình có được đáp án mình muốn, thỏa mãn tiếp tục xem tuyết, trong miệng không khỏi phát ra cảm khái: "Tuyết rơi, thật tốt a......"
Viên Sơ Nhụy hỏi: "Em thích tuyết?"
Đào Hựu Tình đáp: "Thích a, thời điểm bông tuyết rơi xuống dưới thật đẹp a, bay tới trên mặt đất rồi còn có thể chơi ném tuyết, đắp người tuyết." Nàng cười nói, "Tôi có thể đắp rất nhiều."
Khi còn nhỏ, nàng sẽ dùng tuyết đắp lên người cha chưa từng gặp mặt, đắp lên bạn bè muốn có, còn có thể giúp Đào Thanh đắp nên người yêu mà ông không thể gặp lại.
Sau đó nàng hơi trưởng thành một chút, khi nàng không hề tự ti cũng có năng lực bảo hộ chính mình, nàng liền không đắp hai cái hy vọng xa vời người cha cùng bạn bè này nữa, chỉ vì Đào Thanh đắp người yêu ông, sau đó vẽ lên đôi mắt cho người tuyết, phủ thêm khăn quàng cổ, làm như người chú kia lại trở về gặp cậu nàng.
Đào Hựu Tình đã trộm nhìn qua Đào Thanh cùng người tuyết nói chuyện, còn cùng người tuyết ôm, trên mặt mang theo nụ cười, dường như có thể từ băng tuyết lạnh băng kia tìm được ôm ấp đã lâu không có, bởi vì đó là thời điểm hắn có khả năng ôm người yêu.
Cho nên nàng vẫn luôn rất thích tuyết rơi, thích đắp người tuyết, chỉ cần cậu cao hứng, nàng liền cao hứng.
Nàng nói xong, lúc sau liền cúi đầu ăn chút sandwich cuối cùng trong tay xong, uống xong sữa bò lại ăn chút trái cây, rốt cuộc lắp đầy bụng. Nàng che miệng lại, cái đói trước mặt đã giải quyết xong, buồn ngủ sau lưng liền không chút khách khí mà tới.
Viên Sơ Nhụy thấy thế nói: "Mới vừa ăn no không thể lập tức nằm xuống, đợi nửa tiếng cho tiêu hết thức ăn rồi ngủ tiếp."
Đào Hựu Tình lại ngáp rồi gật đầu.
Viên Sơ Nhụy duỗi tay khinh khinh nhu nhu sờ đầu nàng: "Không cần ngủ lâu nữa, ngủ nhiều nữa buổi tối em sẽ ngủ không được, đến giờ tôi sẽ vào kêu em ra ăn cơm, nhớ kỹ chưa?" Bạn nhỏ của tôi.
Đào Hựu Tình máy móc định đứng gật đầu, sau 30 phút nàng nằm ở trên giường, ý thức bắt đầu trầm xuống lâm vào cảnh tượng trong mơ, nàng rốt cuộc phản ứng lại đây một chuyện —— vì cái gì nàng lại ở lại nhà Viên Sơ Nhụy ngủ?
Nàng vừa nhận ra vấn đề này, mí mắt nặng như ngàn cân đè lên, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ về nguyên nhân của nàng.
......
Đào Hựu Tình phát giác mình luôn trong lúc vô hình bị Viên Sơ Nhụy mang đi, giống như nàng không thể hiểu được vì cái gì liền ở nhà Viên Sơ Nhụy ngủ hai lần, nàng cảm thấy chính mình như vậy là phi thường không có tiền đồ, cũng rất không thông minh —— tiên nữ sao lại có thể bị lừa đây?
Vì thế nàng vì chứng minh tiền đồ của bản thân, sau khi ở nhà Viên Sơ Nhụy cơm nước xong, quyết đoán đi lấy bàn chải đánh răng của mình đi về nhà, lại giữ nàng lại...... Nàng phải ở nhà Viên Sơ Nhụy ngủ một ngày.
Viên Sơ Nhụy lần này thật không có cản trở nàng, phi thường tôn trọng ý kiến nàng, khóe môi mỉm cười đưa nàng đến cửa.
Đào Hựu Tình giơ tay ý bảo cô dừng lại, đầy mặt nghiêm túc: "Chỉ cần đưa đến đây, không cần đưa xa nửa."
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh gật đầu: "Được, đi thong thả."
Đào Hựu Tình không tự giác nhíu mày, tò mò mà nhìn cô: "Sao cô không giữ tôi lại?"
Thời điểm buổi sáng rõ ràng miệng cô luôn giải thích, hiện tại vì cái gì lạnh lùng như thế?!
Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cô thay đổi!!!
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nói: "Bởi vì thoạt nhìn em thật sự rất muốn đi."
Hôm nay buổi sáng cô có rất nhiều lý do giữ Đào Hựu Tình ở bên cạnh mình, hiện tại một cái lý do đều không có, cho nên giữ nàng nàng không bằng cho nàng về nhà ngủ, lần sau có cơ hội lại nói.
Hơn nữa nhìn chung lừa bạn nhỏ lên giường, cũng dễ bị bạn nhỏ hiểu lầm là cô chỉ muốn thân thể nàng mà không phải thật tình thật lòng thích nàng —— ai bảo bạn nhỏ mỗi ngày đều la hét thấy sắc nảy lòng tham?
Tâm tình Đào Hựu Tình có chút phức tạp khó có thể miêu tả, nàng không biết nên miêu tả tâm thái của mình hiện tại là thế nào.
Nàng muốn nghe đến Viên Sơ Nhụy giữ nàng lại, lại không dám nghe Viên Sơ Nhụy giữ nàng lại. Cái trước có thể nói ra là Viên Sơ Nhụy để ý nàng, cái sau là bởi vì nàng sợ khi ở lại sẽ xảy ra chuyện này nọ —— không phải hai người cùng nhau xảy ra chuyện, mà là chính nàng lâm vào hố sâu.
Các cô ai cũng đều không mở miệng, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, như là đang xử tội hai người.
Đào Hựu Tình không thích không khí xấu hổ này, trước tiên mở miệng nói: "Cô có thể thử giữ tôi lại một chút."
Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Như vậy em sẽ ở lại sao?"
"Sẽ không." Đào Hựu Tình nghiêm túc nói, "Nhưng có thể từ một bên nhìn đến mị lực của tôi."
Viên Sơ Nhụy: "......"
...... Này hình như cũng không cần thiết.
Đào Hựu Tình miệng mồm một lúc liền cười sáng lạn đi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên liền thấy một người đứng ở cửa nhà mình —— Chu Dĩ Nhu.
Chu Dĩ Nhu mặc áo khoác đen dài, bóng dáng cùng lúc trước thoạt nhìn không có chút nào khác biệt. Cô ấy vẫn là Chu Dĩ Nhu trước kia, cái khác biệt bây giờ là, nàng hiện tại thích cô ấy —— đã không còn nửa điểm hứng thú với cô ấy.
Hiện tại Đào Hựu Tình thấy Chu Dĩ Nhu, trong lòng không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, đặc biệt là phía sau nàng là Viên Sơ Nhụy đang đứng—— có Viên Sơ Nhụy một người ưu tú như vậy, Chu Dĩ Nhu coi như cái gì?
Chu Dĩ Nhu nghe thấy thanh âm mở cửa liền quay đầu, thấy Đào Hựu Tình mặc áo ngủ, cầm một cây bàn chải đánh răng đứng ở cửa đối diện. Cô ấy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua bảng số nhà, luôn mãi xác nhận chỗ bản thân đứng mới là nhà Đào Hựu Tình.
Vậy nàng...... Vì cái gì sẽ mặc áo ngủ cầm bàn chải đánh răng từ nhà đối diện ra tới?
Nơi đó ai ở?
Lúc trước cô ấy cũng không có đặc biệt hỏi qua đối diện Đào Hựu Tình là ai, bởi vì kia đối với cô ấy mà nói cũng không quan trọng.
"Chu tổng?" Đào Hựu Tình dựa vào cửa, "Khách ít đến a, ngài tìm tôi có việc sao?"
Đôi môi Chu Dĩ Nhu mấp máy, một âm cũng chưa tới kịp nói ra, liền thấy cửa nhà phía sau Đào Hựu Tình vẫn chưa khép lại bị người kéo ra, Viên Sơ Nhụy mặc áo ngủ màu đen từ phía sau cửa đi ra, làm cô ấy không khỏi sửng sốt.
Viên Sơ Nhụy duỗi tay ôm eo Đào Hựu Tình, ôm nàng đi vào trong nhà: "Bên ngoài lạnh lắm, sẽ cảm lạnh." Tiếp theo lại nhìn về phía Chu Dĩ Nhu hai tròng mắt đang lạnh băng, lộ ra mỉm cười như khi đi làm ăn, "Thời tiết lạnh, Chu tổng có việc có thể vào nhà rồi nói. Không có liền mời trở về."
Chu Dĩ Nhu không trả lời ngay. Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, ánh mắt hai người ở trong hơi thở nguy hiểm giao hội, đáy mắt lạnh lẽo như băng, đối với sự tồn tại lẫn nhau, các cô rất khó cảm thấy vui vẻ.
Chu Dĩ Nhu không thích Viên Sơ Nhụy chặn ngang một chân, nếu không có Viên Sơ Nhụy, Đào Hựu Tình hiện tại có lẽ vẫn là người của cô ấy, sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh mình.
Viên Sơ Nhụy chán ghét chuyện bỉ ổi năm đó Chu Dĩ Nhu làm với Đào Hựu Tình, nếu không phải cô ta tổn sâu Đào Hựu Tình thương như vậy, Đào Hựu Tình sẽ không cẩn thận ở trên phương diện tình cảm như vậy, không dám dễ dàng hướng người khác đi thêm nửa bước kia? Mà cô ta hiện tại cư nhiên còn dám tới tìm Đào Hựu Tình, da mặt như vậy thật là làm cô kinh ngạc cảm thán không thôi.
Lúc không khí ngày càng nôn nóng, trên eo Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên vòng qua một đôi tay, Đào Hựu Tình từ phía sau cô ôm lấy cô, trên má cô thân mật hôn lên một cái, trước mắt tình yêu nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, nhanh lên vào bên trong, chị cũng không được cảm lạnh sinh bệnh."
Viên Sơ Nhụy thần sắc hơi động, Chu Dĩ Nhu hơi hơi sửng sốt —— cô ấy vẫn là thua.
Viên Sơ Nhụy ôn nhu sờ sờ mặt Đào Hựu Tình, nhẹ giọng nói: "Chị đã biết."
Đào Hựu Tình gác cằm trên vai Viên Sơ Nhụy, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn về phía Chu Dĩ Nhu: "Chu tổng có việc sao? Có việc thì đi vào rồi nói chuyện?"
Chu Dĩ Nhu: "......"
Nói thật ra, cô ấy cũng không phải rất muốn đi đến nơi có Viên Sơ Nhụy.
......
Cà phê ấm áp nhẹ nhàng, được Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Chu Dĩ Nhu, bàn trà pha lê phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chu Dĩ Nhu khách khí nhanh "Cảm ơn" lại, trơ mắt nhìn Viên Sơ Nhụy đặt một chén dâu tây nhỏ vào trong lòng ngực Đào Hựu Tình, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Đào Hựu Tình, Đào Hựu Tình mặt mày hớn hở mà xích lại gần, quan hệ