Đào Hựu Tình ngây ngốc nhìn người trước mắt, đây là bộ dáng gương mặt nàng quen thuộc nhất, là bộ dáng nàng nhớ đến cả tháng, cũng là bộ dáng người nàng thích.
Mà mới trước đó không lâu nàng mới xác định tâm ý của mình, vốn còn tưởng rằng phải cần chút thời gian mới có thể làm Viên Sơ Nhụy thích nàng, kết quả trăm triệu không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ làm mình lộ ra trước, còn đổi lấy Viên Sơ Nhụy đến tỏ tình!
Nói thật ra hiện tại nàng có chút ngốc, chỉ cảm thấy tất cả đều tới quá nhanh, làm người không kịp phòng ngừa, tựa như nằm mơ.
Viên Sơ Nhụy kiên nhẫn chờ nàng trả lời, không đợi tới nàng mở miệng nói chuyện, liền thấy nàng kháp chính mình một chút, tự nàng véo chính mình kêu đau, rồi sau đó ngay ngốc lẩm bẩm tự nói: "Không phải mơ a......"
Tất cả chuyện này đều không phải mơ, đều là sự thật, nàng thật sự nhắn tin sai cho Viên Sơ Nhụy, mơ màng hồ đồ nói trắng ra.
Mà Viên Sơ Nhụy tới tỏ tình với nàng......... Cũng là thật.
"Tôi lặp lại một lần, tôi thích em, thật sự."
Đào Hựu Tình nhìn cô, biểu tình chậm rãi thay đổi, đầu tiên là khó có thể tin, sau đó là động tâm, cuối cùng nhảy ra vài phần cao khởi hàm chứ tức giận e lệ: "Chị thích em, chị còn cố ý ngay trước mặt em, để cô ấy hôn chị!"
Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc Viên Sơ Nhụy diễn trò, mặt không hề biến sắc mà đem vị nữ nhân tóc vàng tiến vào trong nhà, trong lòng liền càng ngày càng tức giận, nói chuyện cũng muốn phun hỏa: "Có phải chị cố ý hay không, có phải chị cố ý hay không! Chị có phải cố ý tìm cô ấy tới kích em, làm cho em tức giận lộ chuyện, sau đó trả tiền cho chị!"
Nàng giận dữ mắn: "Viên Sơ Nhụy, chị thật là nữ nhân hư! Rất hư!"
Viên Sơ Nhụy cảm thấy chính mình xong rồi, hiện tại ngay cả khi cô nhìn nàng mắng mình "Nữ nhân hư" còn sẽ cảm thấy nàng đáng yêu đến không chịu được, thậm chí muốn giấu nàng đi, không cho người khác phát hiện bảo tàng như nàng.
Viên Sơ Nhụy ôn nhu cười: "Nhưng chị cũng không xác định được em có thích chị không, cũng không nghĩ tới em thấy cô ấy hôn chị, càng không nghĩ tới...."
"Em sẽ nhắn sai khung chat."
Chuyện hôm nay, cô so với Đào Hựu Tình còn khiếp sơ hơn, đặc biệt là khi ở nhà thu được một đoạn spam lớn phẫn nộ, đây là lần đầu tiên cô trực quan cảm nhận được lửa giận của Đào Hựu Tình, cũng là lần đầu tiên cảm tạ lửa giận của nàng.
Bạn nhỏ tức giận, giận cái gì? Giận cô bị cô gái khác hôn, giận cô không giải thích cho nàng.
Nhưng bạn nhỏ vì cái gì tức giận như vậy? Vời vì bạn nhỏ cũng thích cô, đề cập cái loại tình yêu này, cô tâm tâm niệm niệm thích đã lâu. Bạn nhỏ ghen tị. Cô lại thật cao hứng, vừa mừng vừa sợ đi ra cửa hống bạn nhỏ, vãn hồi* bạn gái mình.
(*Vãn hồi: Làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước.)
——Cô sẽ nhận thua, chỉ cần bạn nhỏ nói thích mình.
Cô ôn thanh giải thích: "Cô ấy hôn mặt chị, là biểu đạt thích với bạn bè, từ nhỏ cô ấy đã tiếp thu quan niệm này trực tiếp nhiệt tình như vậy. Cô ấy cùng chồng rất yêu nhau, đối với quan hệ của chúng ta cũng biết đến, đều là bạn rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ."
"Cô ấy lại đây cũng không phải vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ em, cô ấy chỉ là lại mượn sách, thuận tiện cùng chị nói vấn đề trang phục biểu diễn của em."
"Trang phục biểu diễn?" Đào Hựu Tình sửng sốt.
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Cô ấy là nhà thiết kế, tháng này mới từ nước ngoài về, chị muốn tìm cô ấy giúp em thiết kế trang phục, để em càng thêm xinh đẹp trong lần comeback này, vì người dệt hoa trên gấm."
Viên Sơ Nhụy nói nói, ngữ điệu không tự giác mang lên vài phần ý cười: "Cho nên, chị thật sự không biết sẽ khích đến em........"
Càng không biết khi giận đến khung chat nàng cũng nhắn sai, trình diễn tiết mục buồn cười lại xấu hổ "Làm trò diss bản nhân trước mặt bản nhân" cho cô.
Không nghĩ tới cô vì nàng viết xuống nhiều kịch bản vậy, cuối cùng vẫn là thua ở đây.
Cô càng cười, mặt Đào Hựu Tình càng đỏ, nhắn sai tin nhắn xấu hổ ngóc đầu trở lại, làm nàng vừa thẹn vừa bực, lại một lần nữa xù lông: "Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này, không cho cười, em không cần mặt mũi sao, em tức giận!"
Nàng nói giận liền giận, không chút hàm hồ nào từ trong lòng ngực Viên Sơ Nhụy thoát ra, đi đến phòng khách, nằm ở sofa đáng thương ôm lấy chính mình, triển lãm bộ dạng lạnh nhạt vô tình cho Viên Sơ Nhụy xem.
Viên Sơ Nhụy ngồi vào bên cạnh nàng, kinh thanh tế ngữ hống: "Là chị sai, thực xin lỗi, chị không cười nữa được không?"
"Không cần giận, giận đối với thân thể không tốt."
"Hựu Tình ngoan, không giận nữa được không?"
Viên Sơ Nhụy hống một hồi, Đào Hựu Tình vẫn không chịu phản ứng cô, vẫn còn ôm chính mình. Vì thế cô ngừng lại, bình tĩnh nghĩ cách lại tiếp tục hống, nếu cô hống nàng không tốt, bạn gái có thể sẽ không có.
Ở trong lúc cô nghĩ cách, bỗng nhiên nghe được âm thanh nho nhỏ của Đào Hựu Tình: "Nhanh lên tiếp tục hống em, em sắp nguôi giận."
Viên Sơ Nhụy nghe vậy, ý cười ở mặt nháy mắt nhu hòa, cô tiến lên trên, hôn trên má nàng lên một cái, phi thường thành khẩn nói: "Chị sai rồi, không giận nữa nha."
Đào Hựu Tình dựa bậc thang leo xuống, nhân từ hào phóng nói: "Được, xem chị có nhiều phần thành tâm thành ý như vậy, bổn tiên nữ đây liền tha thứ cho chị."
"Tha thứ cho chị?" Viên Sơ Nhụy ôm người vào trong lòng ngực, "Vậy có thể tiếp tục thích chị hay không?"
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn cô.
Cô nói: "Chị công đạo thẳng thắng, là chị động tâm trước."
Đào Hựu Tình chân mày giật giật, hiếu kỳ nói: "Khi nào?"
Viên Sơ Nhụy: "Ở tiệc sinh nhật của em."
Đào Hựu Tình : "???"
Trời ơi, như vậy nàng căn bản không cần lao lực đi câu dẫn!
Đào Hựu Tình kinh ngạc nhìn cô: "Chị cư nhiên còn gạt em lâu như vậy, còn dụ em đi câu chị!"
"Chị, chị như vậy cũng thật quá đáng!"
Nàng phí tâm phí lực như vậy đi câu Viên Sơ Nhụy, tâm thái còn bởi vì vậy không ngừng phát sinh thay đổi, từ lúc bắt đầu muốn lấy tiền cô đến cuối cùng chỉ là đơn thuần hy vọng cô có thể mau chóng thích mình, chung quy vẫn là dừng ở trên hai chữ "Yêu thích."
Đơn thuần thích cô, đơn thuần muốn được cô thích, vì thế nàng còn thường xuyên rối rắm khi nào cô mới có thể thích mình. Kết quả a, kết quả cái nữ nhân hư này đã sớm thích mình, còn lừa mình đi câu dẫn cô!
Nàng cảm nhận được ác ý thật sâu đến từ kịch bản, giận đến không nghĩ lý nữ nhân hư này!
Viên Sơ Nhụy ôm người vào trong ngực, âm thanh ôn nhu như cũ, kiên nhẫn lại nghiêm túc giải thích: "Ngày đó chị mới vừa xác nhận tâm ý của mình với em, không xác định chính mình có nên vừa xác nhận tâm ý liền báo cho em hay không, sợ đường đột đến em, nhưng rối rắm lại không phải phong cách của chị, cho nên liền giao quyền quyết định cho em."
"Nếu ở điệu nhảy đầu tiên em mời chị, chị sẽ lập tức nhận thua tỏ tình với em sau khi tiệc kết thúc, cam tâm tình nguyện dâng lên một ngàn hai trăm vạn."
"Nhưng em không có."
"Em chọn người khác ngay trước mặt chị." Viên Sơ Nhụy chôn mặt ở bả vai nàng nói "Chị cảm thấy rất không cao hứng, chị từ xa chạy đến bồi em, em lại không rên một tiếng mà chọn người khác. Cho nên chị quyết định "trừng phạt" em, câu em tới tay, để em đưa ra một ngàn hai trăm vạn."
Đào Hựu Tình nghe nghe bỗng nhiên ngửi được vị chua, bật cười nói: "Chỉ vậy? Như vậy chị liền không cao hứng? Sau đó không phải em đã giải thích với chị sao?"
"Ừm, có giải thích." Viên Sơ Nhụy nói "Nguyên bản muốn câu em tới tay, để em đưa một ngàn hai trăm vạn. Nhưng là sau khi em giải thích, chị nghĩ thông, cũng chỉ muốn câu dẫn em tới tay, để em thích chị."
"Bởi vì em từng có một đoạn tình cảm có vấn đề, chị không cách nào xác định em có nguyện ý chủ động tới gần, thân cận chị cùng với thích chị hay không, cho nên kiền suy nghĩ chiêu để em tới câu dẫn chị, lại mượn cơ hội thử phản ứng của em, nhìn xem trình độ em đối với chị tiếp thu đến mức nào, đến tột cùng có thể thích chị hay không."
Đào Hựu Tình mím môi, bất đắc dĩ than ra một tiếng: "Chị..."
Viên Sơ Nhụy lặng yên nắm lấy tay nàng, xuyên qua khe hở ngón tay, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, tiếp tục chôn mặt ở trên vai nàng: "Thủ đoạn này có lẽ rất ti tiện, không vui lắm, nhưng chị cũng đã nỗ lực tôn trọng em, không làm chuyện để em phản cảm, dùng toàn lực ở bên cạnh em yêu quý em, để em biết chị cũng đáng giá để thích, có thể chọn làm người yêu."
"Hựu Tình, nói thật ra, thời điểm em không đẩy chị ra, chị thật sự cao hứng, nhưng khi em thoát ra từ bên người chị, chị cũng thật sự sợ hãi, chị lo lắng mình đi nhầm một bước liền mất đi em."
"Chị thích em, chỉ cần em cũng thích chị, chị có thể lập tức nhận thua. Cho nên....." Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt ôn nhu đầy chờ mong, "Em có thể tiếp tục thích chị hay không?"
Đây là lần đầu tiên cô thích một người, nghiệp vụ trúc trắc, cũng không thuần thục, giống như năm đó vừa mới đảm đương chức vụ, trên mặt so với ai đều bình bình tĩnh tĩnh, nhưng trên thực tế cô cũng sẽ cảm thấy kinh hoảng sợ hãi, cũng sẽ sợ chính mình làm sai làm cho Viên Diệu Văn thất vọng.
Cô không nghĩ tới lại một lần nữa có loại tâm tình này lại ở dưới loại tình huống như vậy, nguyên lai nghiêm túc thích một người, khi bộc bạch chân tình của mình với người ta là có thể khiến tâm người hoảng loạn như vậy, so với bạn nhỏ trong nhà trẻ còn không bằng, bọn họ tốt xấu còn có thể không sợ gì cả nói ra ý của mình.
Sau khi cô nói xong, người trong lòng ngực lâm vào đoạn thời gian trầm mặc rất dài, như là đang trầm tư, cũng như là đang suy xét. Nhưng đáng vui mừng chính là nàng cũng không có buông tay cô ra, mười ngón tay các cô giao triền ở bên nhau, thân mặt giống như người yêu.
Thật lâu lúc sau, Đào Hựu Tình rốt cuộc đã mở miệng, nhẹ nhàng hô một tiếng: " Viên Sơ Nhụy ."
Viên Sơ Nhụy đáp lại nói: "Chị đây."
Đào Hựu Tình rõ mắt xuống thấy mười ngón tay hai người dây dưa ở bên nhau, biển tình tràn ngập nghiêm túc cùng trịnh trọng: "Thích em cùng thích người khác không giống nhau, thích em phải trả giá rất nhiều kiên nhẫn, thời gian cùng nhiệt tình."
"Em thích chị, nhưng chuyện này không có ý nghĩa em liền nguyện ý giao chính mình cho chị như vậy, em sẽ không choáng váng như trước kia." Đào Hựu Tình xoay người nhìn về đôi mắt cô trịnh trọng nói: "Em cần chị hướng em chứng minh, chị là thật sự thích em, thật sự muốn cùng em tiến sâu hơn, sẽ không gạt em, sẽ không phải vì đã có được em liền thay lòng đổi dạ."
Viên Sơ Nhụy lẳng lặng nhìn đôi mắt nàng, nghiêm túc nghe nàng nói tiếp.
"Cho nên là," Đào Hựu Tình bỗng nhiên giơ giơ lên mi, khóe miệng gợi lên một mạt cười: "Chị muốn làm "bạn gái thực tập" trước không?"
Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Bạn gái thực tập?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, bạn gái thực tập, thông qua kỳ thực tập thì chị có thể chuyển thành chính thức!"
Nàng nói: "Nếu em cảm thấy cùng chị yêu đương không ổn, em sẽ liền không thích chị nữa, mọi người vui lòng đến hài lòng đi."
"A........" Viên Sơ Nhụy hiểu rõ phát ra một tiếng như vậy, không chút để ý mà tiếp nhận: "Được, liền như lời em nói, em cao hứng là được."
Tuy rằng đời này cô đều chưa từng làm thực tập sinh. Nhưng hoàn toàn không ngại vì Đào Hựu Tình làm một hồi, hống nàng cao hứng, làm nàng vừa lòng.
Đào Hựu Tình cùng người khác không giống nhau, nàng yêu đương càng muốn cẩn thận hơn, càng cẩn thận, cũng yêu cầu càng nhiều cảm giác an toàn. Cô thật lòng thích nàng, cho nên có kiên nhẫn cũng cam tâm tình nguyện làm theo hết yêu cầu của nàng.
Viên Sơ Nhụy ôm người chặt hơn một chút, cầm lòng không đậu mà tới gần nàng, thấp giọng nói: "Bạn gái thực tập cũng là bạn gái em, chị đây hẳn là có thể tiếp tục ôm em, hôn em, làm những chuyện vốn dĩ người yêu ở bên nhau nên làm."
Đào Hựu Tình một bên dùng tay cọ ngón tay cô, một bên hung ba ba nói: "Em không muốn, chị không được bức em, nếu không em cho chị cuốn gói!"
Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên, ý nguyện Đào tổng chúng ta luôn là nhất, điểm này không thể nghi ngờ."
Đào Hựu Tình biện giải: "Không đúng, em làm Đào đổng. Công ty trách nhiệm hữu hạn bạn gái Viên Sơ Nhụy em cầm một trăm phần trăm cổ phần, là đại cổ đông, cũng là chủ tịch!"
Viên Sơ Nhụy biết nghe lời phải: "Được. Đào đổng nói cái gì chính là cái đó."
Cô nâng khuôn mặt trắng tinh như ngọc, nhìn thoái qua môi xinh đẹp động lòng người của nàng lại nhìn về phía ánh mắt sáng rỡ của nàng, nhẹ giọng nói: "Như vậy hiện tại chị có thể lấy thân phận bạn gái hôn em không?"
Sau