Từ nội tâm Chu Dĩ Nhu phát ra cho rằng, cùng Viên Sơ Nhụy nói chuyện thật là một chuyện thập phần làm giảm thọ, cô ấy không biết vì cái gì mà cô luôn là có thể tinh chuẩn mà tìm được góc độ chọc giận, lại phối hợp với nụ cười thương mại cùng ý ngữ khí không chút hay ho, giống như là đống lửa quay vòng, có thể lửa càng đốt càng lớn, làm người càng lúc càng giận.
Mà nguyên nhân bản thân sẽ phiền muộn bực bội, vừa lúc là bởi vì cô ấy phát hiện chính mình căn bản không bỏ Đào Hựu Tình xuống được.
Trong một tháng này, cô ấy đã nỗ lực không đi gặp Đào Hựu Tình, không đi quan tâm tất cả tin tức có liên quan đến Đào Hựu Tình. Cô ấy nỗ lực khuyên bảo chính mình buông tay, khuyên bảo chính mình một lần nữa thích lại thanh mai Giang Nhã Lăng gần trong gang tấc.
Trải qua một tháng, cô ấy vốn tưởng rằng chính mình đã có cũng đủ dũng khí cùng tự tin có thể thản nhiên đối mặt với mọi mặt của Đào Hựu Tình. Nhưng hôm nay khi cô ấy nhìn thấy Đào Hựu Tình tươi cười trong sáng động lòng người, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại thời gian 5 năm kia, bộ dáng Đào Hựu Tình ánh mắt đầy tình yêu mà nhìn mình, một màn một màn như cuộn phim trước mặt cô chợt lóe qua làm cô ấy như ở trong mộng mới tỉnh, nhắc nhở cô ấy hết thảy đều chỉ là "Cô cho rằng".
Cô ấy không có cách nào quên Đào Hựu Tình, bỏ qua sự tồn tại của nàng, trong lòng đã không cho phép cô ấy lại vắng vẻ nàng giống như trước vậy. Cô ấy lại một lần, phản bội Giang Nhã Lăng.
Cô ấy đã không biết đến tột cùng là bị hành vi khoe ân ái của Viên Sơ Nhụy chọc đến tâm phù tức giận, hay là bị hành vi ngu xuẩn của mình quay đầu lại chọc bực, tóm lại bất luận là lý do nào, hiện tại đều làm cô ấy rất không cao hứng.
Chu Dĩ Nhu khẽ cau mày, nâng tay lên vuốt áo khoác trên trên người một chút muốn tận khả năng mà vuốt phẳng cổ áo.
—— Cô ta đang bực bội.
Đây là tin tức Viên Sơ Nhụy từ trên người cô ta thấy được.
Phiền cái gì đây, cô ta có cái gì phải phiền? Là công việc không hài lòng, hay là không hài lòng chuyện tình yêu?
Viên Sơ Nhụy theo bản năng giật giật đầu ngón tay, bình thường vào lúc này cô đều sẽ hút một điếu thuốc, nhưng hiện tại thuốc cũng bị bạn gái thu đi rồi, chỉ có không khí im lặng lưu tại khe hở ngón tay. Cô nhẹ nhàng không tiếng động xoa đầu ngón tay một chút, ánh mắt dừng ở trên người Đào Hựu Tình đang quay chương trình.
Đào Hựu Tình trang điểm tươi mới điềm mỹ, ăn mặc giáo phục quần màu lam, trên thân tròng một bộ áo khoác giáo phục màu lam nhạc, khóa kéo kéo thành một chữ V lỏng lẻo, lộ ra khoản áo thun màu đen bên trong. Một đầu tóc quăn xinh đẹp được cột ngoan ngoãn lên thành tóc đuôi ngựa, trên mũi cao thẳng ưu việt còn đeo một kính không tròng viền đen, người ngoan ngoãn đứng một bên hướng lên trên, nhìn lại thật là có vài phần cảm giác thời học sinh.
Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên phạm vào nghiện thuốc lá, lại hoặc là phải nói là nghiện hôn bạn gái. Hiệu quả Đào Hựu Tình giúp cô bỏ thuốc phi thường rõ ràng, ít nhất khi cô muốn hút thuốc chỉ cần hôn Đào Hựu Tình là có thể áp chế lại, bởi vì cô đã từ trên người Đào Hựu Tình đạt được cảm giác thỏa mãn nhất định.
Nhưng cái phương pháp này sẽ dẫn tới kết quả thứ hai, cô càng thêm thích hôn Đào Hựu Tình, giống nghiện rồi, chỉ cần trong đầu nghĩ tới nghiện thuốc hiện ra trước tiên lại không phải thuốc lá, mà là môi Đào Hựu Tình —— cô muốn hôn nàng, gấp không chờ nổi.
Chỉ tiếc thời cơ hiện tại không đúng, nàng còn đang quay hình..... Bất quá không sao, nàng còn có thời gian nghỉ ngơi.
Nghiện hôn bạn gái hẳn là không phải một chuyện gì xấu? Cô không xác định mà suy nghĩ.
Được, quay đầu lại hỏi lại hỏi cứ để cô nghiện người ta đi.
Lúc này, Chu Dĩ Nhu bên cạnh nói: "Nếu Tiểu Viên Đổng biết là quỷ chuyện xưa, vậy không cần phải nói ra tới."
Viên Sơ Nhụy lập tức thu hồi lực chú ý đang phát tán, tròng mắt hắc bạch phân minh chậm rãi chuyển hướng Chu Dĩ Nhu, cười như không cười nói: "Với tôi mà nói là quỷ chuyện xưa, đối với Chu tổng mà nói nói không chừng là một chuyện chỉ đường cho cô, không chừng cô còn muốn cảm tạ tôi làm cô rộng mở thông suốt."
"Chỉ đường cái gì?" Chu Dĩ Nhu cười lạnh một tiếng, "Chỉ đường tôi cảm thấy hứng thú với cô? Tiểu Viên Đổng vẫn là ít nói mấy lời làm người khác gặp ác mộng đi."
Viên Sơ Nhụy bình thản ung dung nói: "Hứng thú với tôi sẽ làm người khác sinh ra ác mộng sao? Vậy thật là kỳ quái, vợ tôi là người có hứng thú với tôi lớn nhất trên thế giới này, mỗi ngày đều ngủ rất tốt. Cho nên Chu tổng, vấn đề này, cô hẳn là suy xét từ chính trên người mình."
Kỳ thật cô đang nói bậy bạ, cô căn bản không biết trạng thái giấc ngủ mỗi ngày của Đào Hựu Tình đến tột cùng có thật tốt hay không, rốt cuộc làm một thực tập sinh, cô còn chưa có tư cách cùng chủ tịch ngủ chung giường, gần gũi quan sát trạng thái giấc ngủ của chủ tịch.
Bất quá cô xem thần thái mỗi ngày của Đào Hựu Tình đều là bộ dáng xán láng, cảm thấy hẳn là ngủ rất tốt.
Chu Dĩ Nhu: "......"
Nếu chọc người giận có thể kiếm tiền, Viên Sơ Nhụy nhất định có thể dựa vào động mồm mép trở thành người giàu số một thế giới!
Chu Dĩ Nhu tức giận nói: "Phiền toái Tiểu Viên Đổng đừng cùng tôi nói mấy lời khiến người không thoải mái."
Viên Sơ Nhụy nhướng mày, cười nói: "Chu tổng, đôi mắt lúc nãy không nghe lời nhìn chằm chằm người khác, cho nên không thể muốn người khác nói lời dễ nghe với cô."
Chu Dĩ Nhu: "Tôi chưa chắc là đang nhìn em ấy, trên sân khấu còn có nghệ sĩ của Hưng Lan, tôi khuyên Tiểu Viên Đổng vẫn là đừng luôn tự cho là đúng thì tốt hơn."
Viên Sơ Nhụy nghiêng đầu nhìn về phía nàng, trụy treo ở hoa tai ngôi sao lấp lánh màu bạc trên vành tai thượng màu bạc, giống như nàng lúc này hàn tinh lập lòe trong đáy mắt: "Chu Dĩ Nhu, quản cho tốt đôi mắt của cô. Nếu chính cô đã lựa chọn từ bỏ em ấy, cô nên làm người cũ đủ tư cách, không cần lại quay về quấy rầy cuộc sống của em ấy, nhìn chằm chằm không bỏ."
"Tôi lại nhắc nhở cô một lần," Viên Sơ Nhụy tới gần cô ta, hơi hơi mỉm cười, "Đừng cứ tơ tưởng người của tôi."
Chu Dĩ Nhu lặp đi lặp lại nhiều lần hành vi nhìn chằm chằm Đào Hựu Tình, thật là khiến cô khinh thường lại khó chịu, đặc biệt là sau khi cô đã cùng Đào Hựu Tình xác nhận quan hệ.
Chu Dĩ Nhu tốt nhất là thông minh hơn, đừng buộc Nguyệt Vịnh đối nghịch cùng Hưng Lan.
Đào Hựu Tình đang trong lúc ghi hình lơ đãng quay đầu, thoáng nhìn bạn gái thực tập của chính dựa vào bên tai Chu Dĩ Nhu nói cái gì, Chu Dĩ Nhu lạnh mặt, cau mày, vừa thấy liền biết không phải lời hay ý đẹp gì.
Nàng tạm dừng một giây, rồi sau đó dùng động tác chỉnh mắt kính che giấu qua.
...... Kỳ quái, hai người như vậy lại nói cái cái gì đây?
Nàng thu hồi lực chú ý lại, tập trung tinh thần tiếp tục quay chương trình, bên này đã đến lúc người chủ trì để mọi người biểu diễn giọng mình một chút, tích cực tranh cử lớp trưởng.
Đào Hựu Tình nhìn nhìn khách mời chung quanh, phát hiện mọi người đều tương đối thẹn thùng khiêm nhượng, dứt khoát lớn mật nhấc tay: "Tôi lên."
Nàng nhảy nhót mà dơ dơ tay, tích cực chủ động: "Tôi lên tôi lên, lúc từ nhà đến đây cũng đã muốn nuốt ba cái CD, chính là chờ giờ phút này!"
Các khách mời khác: "???"
Thần mẹ nó nuốt CD!
Người chủ trì nhóm bị nàng "Nuốt CD" cứng rắn chọc cười, nhanh đưa microphone của mình cho nàng, mời nàng hát một khúc. Nàng tiếp nhận microphone, lễ phép nói cảm ơn, ở hiện trường hát ca khúc 《 Tuyết đầu mùa 》 nổi danh của đại tiền bối. Thanh âm sạch sẽ thanh thấu, đối tiết tấu, kỹ xảo cùng với cảm xúc đều nắm chắc mà gãi đúng chỗ ngứa, mới vừa mở miệng ôn nhu hát một đoạn liền thành công mà kéo tất cả mọi người ở đây vào tình cảnh bi thương trong ca khúc.
Viên Sơ Nhụy vì nghe nàng ca hát, tạm thời cùng Chu Dĩ Nhu thu hết nhất tần nhất tiếu của nàng vào đáy mắt, trên mặt rõ ràng đầy kiêu ngạo.
Bạn nhỏ của cô vĩnh viễn đều sẽ không làm người thất vọng.
Sau khi Đào Hựu Tình hát xong, không chút nào ngoài ý muốn đạt được một mảnh reo hò, sau khi chương trình phát ra còn có loạt ánh mắt càng là cảm thán kinh ngạc một mảnh.
—— tiếng hát như vậy, là ông trời đuổi theo đút cơm ăn đi!
—— là thật sự nuốt CD, tôi ở hiện trường, tôi là CD
—— còn không phải là đầu gối? Ngài nhìn một cái thì tôi quỳ đến tiêu chuẩn sao?
—— a thần ơi, tôi chỉ lo xem mặt cô ấy, làm tôi lại nghe gương mặt này, không phải, lại xem ca hát đến trăm triệu thay đổi!
Người chủ trì sôi nổi cảm khái, một vị tiền bối lớn, người chủ trì đúng lúc quăng miếng*: "Là có ý nuốt CD 《 tuyết đầu mùa 》 lại đây sao?"
("Miếng cười" mấy danh hài hay quăng trong game show)
Đào Hựu Tình nghiêm trang mà tiếp ngạnh: "Đúng vậy, sợ hát không tốt, còn đặc biệt nuốt ba cái CD 《 tuyết đầu mùa 》, sau đó liền no đến không nuốt không nổi bài hát khác, cho nên hiện tại nếu cho tôi hát bài khác thì tôi sẽ lộ ra mất."
Biểu tình nghiêm trang kết hợp với nói chuyện không quá đứng đắn, là có thể sinh ra hiệu quả chương trình thần kỳ lại vi diệu, người chủ trì nhịn không được cười ra tiếng.
—— thần mẹ nó no rồi ha ha ha ha phá án phá án, chân tướng ca hát của Hồng Đào Q
—— tôi là fan cô ấy, tôi làm chứng là mỗi lần cô ấy biểu diễn đều phải nuốt một xe tải album! Cho nên mọi người ở hiện trường nghe được nàng hát live mới có thể cùng nuốt CD!
—— cô ấy rất đáng yêu cô ấy rất đáng yêu cô ấy rất đáng yêu cô ấy rất đáng yêu
—— đừng làm idol, chuyển qua chơi gameshow đi chị gái, làm sa điêu đẹp nhất, chị gái có thể!
Thu xong nửa phần trước, cũng đã tới thời gian ăn cơm giữa trưa, tất cả mọi người tạm dừng công việc, ăn xong cơm trưa lại tiếp tục tiến hành.
Viên Sơ Nhụy để Đào Hựu Tình cùng các khách mời cố định khác ngồi ăn cơm ở trường quay, đây rất vì thuận tiện cho nàng kết giao nhân mạch, nghe kinh nghiệm của tiền bối.
Đào Hựu Tình làm theo, rất mau liền theo chân bọn họ hoà mình, các tiền bối đối với biểu hiện của nàng khen không dứt miệng, sôi nổi tỏ vẻ nếu nàng là không muốn làm idol, còn có thể suy xét một chút phát triển bên mảng chương trình, lấy câu này tỏ vẻ tán thành với tiềm lực của mình. Nàng còn thực tiến tới mà thuận tiện kết giao các khách mời khác, nỗ lực mở rộng vòng bạn bè của mình. Bởi vì Giang Nhã Lăng cũng không ăn cơm cùng bọn họ, cho nên nàng không cần đi ứng phó nàng ta.
Đào Hựu Tình cơm nước xong, giương mắt liền thấy Viên Sơ Nhụy một mình đi ra ngoài, vì thế tạm thời từ biệt nhóm đang ăn cơm chung, đứng dậy đuổi theo, nắm lấy tay Viên Sơ Nhụy hỏi: "Chị muốn đi đâu?"
"Hít thở không khí." Viên Sơ Nhụy nói, "Cơm nước xong?"
Đào Hựu Tình không khỏi lo lắng: "Ăn xong rồi, chị làm sao vậy?"
Viên Sơ Nhụy thành thành thật thật nói: "Vừa rồi cùng Chu Dĩ Nhu nói làm chị muốn hút thuốc một chút." Sau đó quay đầu nhìn nàng.
Vốn dĩ có tính toán chờ thời điểm Đào Hựu Tình nghỉ ngơi liền kéo người lại đây hôn một chút, nhưng nhìn đến nhiều tiền bối trong chương trình coi trọng nàng như vậy, dứt khoát để cho nàng lưu lại ấn tượng, vì bản thân mở rộng nhân mạch. Về sau nếu nàng gặp bọn họ ở chương trình khác, cũng có thể dựa vào một duyên phận làm cho đối phương chiếu cố một phần.
Đào Hựu Tình nhướng mày, cười nói: "Hiện tại đến tột cùng là muốn hút thuốc hay là muốn hôn em?"
Viên Sơ Nhụy ôn nhu cười cười: "Vế sau."
Đào Hựu Tình tán thưởng nói: "Chị có thể nhẫn đến bây giờ, vậy thuyết minh cai thuốc có hiệu quả, lại tiếp tục nhẫn nhẫn." Rồi sau đó tới gần cô, ở bên tai cô dùng khí âm ái muội nói, "Trở về liền cho chị hôn."
Viên Sơ Nhụy không hề nề hà phát ra một tiếng thở dài, sủng nịch trước mắt. Bạn nhỏ đều đã nói như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên phải nghe nàng, dựa theo nàng, để nàng cao hứng là chủ.
Hơn nữa Đào Hựu Tình chủ yếu là vì giúp nàng giới yên, nhịn một chút, lại nhẫn đến lâu một chút, càng lâu một chút, thẳng đến hoàn toàn không nghĩ đến hút thuốc mới thôi.
Đào Hựu Tình lại hỏi: "Ăn cơm xong sao?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu.
Đào Hựu Tình liền bồi cô đứng ở bên cửa sổ thông khí, nhìn tuyết trắng lả tả lả tả rơi xuống, nàng muốn mở cửa sổ ra đi tiếp, bị Viên Sơ Nhụy ngăn trở. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Hai người vừa rồi đã nói chuyện gì?" Quay đầu nhìn cô, khó hiểu nói, "Làm gì dựa gần như vậy?"
Viên Sơ Nhụy thập phần bình tĩnh nói: "Chị muốn bảo vệ quyền sở hữu với bạn gái chị, tới gần chút nữa nói mới có thể để cô ta thấy được rõ ràng hơn."
Đào Hựu Tình hướng cô nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên nhớ lại một màn Giang Nhã Lăng kéo Chu Dĩ Nhu, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói ra được, ngược lại thay đổi cái chủ đề: "Biểu hiện của em thế nào?" Còn phi thường thân thiện nhắc nhở một chút, "Chú ý thân phận hiện tại của chị một chút."
Đào Tiên Nữ: Tôi cho rằng từ ngữ chị khen tôi phân lượng cùng độ dài cần tăng lên!
"Vấn đề này còn cần phải hỏi sao?" Viên Sơ Nhụy hỏi lại, "Trên thế giới này còn có chuyện gì Đào đổng chúng ta làm không tốt?"
Đào Hựu Tình nghe được cao hứng: "Rất tốt, trở về cho chị tiền lương nhiều hơn."
"Không muốn tiền lương," Viên Sơ Nhụy nói, "Muốn chuyển sang chính thức."
Đào Hựu Tình nhướng mày, thần thái phi dương, lão thần khắp nơi chụp bả vai cô một chút: "Lo làm cho tốt đi người trẻ tuổi, vẫn rất có cơ hội được chuyển sang chính thức!"
Trước mắt mà nói, Viên Sơ Nhụy vẫn là một tình nhân hoàn mỹ như cũ, chỉ cần cô chân thành, tâm không thay đổi, còn không phải sắp chuyển sang chính thức rồi?
Nói xong, nàng thở ra một hơi thật dài: "Đợi lát nữa chính phân đoạn của thầy A Khánh, em phải cố lên để anh ấy coi trọng em."
Viên Sơ Nhụy ôn thanh trấn an nàng: "Ngoan, tận lực là tốt rồi, không cần cho mình áp lực quá lớn."
"Biết rồi." Đào Hựu Tình nhuyễn thanh nhuyễn khí đáp.
Bởi vì nàng quá mức đáng yêu, dẫn tới trong đầu Viên Sơ Nhụy không khỏi toát ra một câu hỏi —— bạn gái quá đáng yêu thì làm sao bây giờ?
......
Giang Nhã Lăng phát giác hôm nay trạng thái Chu Dĩ Nhu như không ở đây, cả người thất thần lúc ăn cơm trưa cũng nói câu được câu không, giống như ba hồn bảy phách đều rời nhà trốn đi.
Giang Nhã Lăng không biết nguyên nhân gì dẫn tới cô biến thành như vậy, nhưng xuất phát từ thân phận bạn gái, nàng có nghĩa vụ mở miệng quan tâm một phen: "Chị Dĩ Nhu, chị làm sao vậy?" Nàng đưa ra một giả thiết, "Là bởi vì biểu hiện hôm nay của em không tốt sao?"
Đặc biệt là ở dưới tình huống có Đào Hựu Tình bên cạnh.
Nàng vốn định ở trên chương trình áp Đào Hựu Tình một lần, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Đào Hựu Tình là người mới chính thức ra mắt còn không tới nửa năm có thể thích ứng chương trình giải trí tốt vậy, quăng miếng nhận miếng, làm người cảm thấy mới mẻ, dễ dàng liền hạ nàng xuống, càng sâu đến có thể nói khách mời kỳ này không sáng bằng Đào Hựu Tình —— nàng ta ca hát khiêu vũ có thiên phú đều có, chẳng lẽ ngay cả làm giải trí cũng có thiên phú sao?!
Cho nàng ta bề ngoài xinh đẹp, còn phải cho nàng ta linh hồn thú vị, có phải ông trời đối nàng quá mức bất công hay không?!
Chu Dĩ Nhu thu hồi tư duy phát tán, nhìn về phía người ngồi đối diện mình, nhàn nhạt rũ đôi mắt xuống, tùy tay tìm lý do qua loa lấy lệ qua đi: "Không có, suy nghĩ công việc." Lại nói, "Nhanh ăn đi, em một hồi còn có chương trình."
Giang Nhã Lăng làm nũng cầm tay cô: "Chị Dĩ Nhu cũng ăn cơm nhanh lên, ăn cơm mới có thể có sức lực."
Chu Dĩ Nhu nhàn nhạt gật đầu rũ mắt không nói một lời, cô nghĩ lại, ngẫm lại chính mình có phải thật sự muốn vi phạm tâm mình tiếp tục cùng Giang Nhã Lăng ở bên nhau hay không......
Giang Nhã Lăng không biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không muốn biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ cần không phải rời khỏi nàng hay phản bội nàng thì tốt rồi. Tuy rằng đến bây giờ nàng còn chưa có thích Chu Dĩ Nhu, nhưng này cũng không gây trở ngại nàng muốn buộc Chu Dĩ Nhu bên mình, đem cô chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay mình.
Chu Dĩ Nhu có thể vì nàng làm rất nhiều, quan trọng nhất chính là, nàng không nghĩ cái cuối cùng này cũng bại bởi Đào Hựu Tình.
......
Thời gian nghỉ ngơi của 《 idol classroom 》 rất mau đã trôi qua, Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu từng người dắt tay nghệ sĩ nhà mình lên, chẳng qua một người trên mặt cười một người trên mặt đạm nhiên không gợn sóng, đối lập.
Đào Hựu Tình bắt lấy cánh tay Viên Sơ Nhụy, đập tay với cô một cái thật giống học sinh có sức sống bắn ra bốn phía một đường chạy chậm tới bối cảnh tiếp theo, chuyên viên trang điểm nhóm tiến lên bổ trang cho