Đào Hựu Tình mặt đầy trấn tĩnh mà để giấy cắt in màu của mình xuống, nàng còn đặc biệt chọn ảnh chụp Quan Mỹ Lâm dơ tay, như vậy đã có thể so hoa tai vòng cổ, còn có thể thuận tiện so lắc tay, quả thật là một mũi tên bắn ba con nhạn, chiêu thức thiên tài!
Đào Tiên Nữ: Thật không hổ là tôi a!
Nàng bị cách thức của mình thuyết phục, tâm tình suиɠ sướиɠ mà hừ hừ, vui vẻ thoải mái bắt đầu cầm lấy châu báu tiến hành lựa chọn so sánh đối chiếu. Viên Sơ Nhụy ngồi ở bên cạnh nàng bị cách này của nàng làm cả kinh lâm vào trầm mặc, thân thiết mà ý thức được bản thân thích quả thực không phải một người thường, hơn nữa còn có thể mỗi ngày ở chỗ của nàng học được một chiêu thức tao nhã khác.
Tiểu Viên Đổng: Thật không hổ là em.
Viên Sơ Nhụy nghĩ nghĩ, không tự giác mà vươn tay đi nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mặt nàng, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói: "Đầu chỉ nhỏ từng này, mỗi ngày đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái quái lạ vậy."
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía cô, nghiêm nghị nói: "Này không gọi ' ý tưởng kỳ kỳ quái quái ', cái này gọi là ' trí tuệ ', hiểu rõ không? ' trí tuệ '."
Viên Sơ Nhụy nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc bộ dáng, nhịn không được cười khẽ, biết nghe lời phải sửa miệng: "Được, trí tuệ, Đào đổng chúng ta nói cái gì chính là cái đó."
Đào Hựu Tình lúc này mới triển miệng cười, ôm lên cánh tay cô theo bản năng làm nũng lại lên tới: "Tới nào, cùng em chọn."
Đào Hựu Tình nói: "Trước kia em không có tiền mua cho Mỹ Lâm quà tặng như vậy, hiện tại em có tiền cho nên em phải mua cho Mỹ Lâm nhà em nhiều quà một chút mới được!" Nói nói xong, nàng bắt đầu khoa tay múa chân lên, "Tốt nhất có thể để em thuận tiện nếm thử cảm giác có tiền một chút, giống phim truyền hình diễn ' Gói tất cả lại cho tôi', chị hiểu đi?"
Từ khi nàng trở lại Giang gia tới nay cũng không có sầu chuyện trả tiền này, bất quá có tiền hay không có tiền, nàng vẫn luôn không có cơ hội tự mình dạo cửa hàng quần áo trang sức tiêu tiền, bởi vì căn bản nàng không cần nhọc lòng mấy chuyện này.
Lận Uyển Thanh sẽ phân phó nhân viên chuyên nghiệp đi giúp nàng chọn lựa, liên hệ nhãn hiệu nổi tiếng, để cho bọn họ đưa quần áo trang sức quý giá mới nhất ra, tất cả kích cỡ thích hợp với nàng đều đưa đến trong nhà nàng để nàng chọn, nàng chỉ cần phụ trách hưởng thụ cảm giác được phục vụ.
Xác suất cùng bạn bè ra cửa xác cũng giảm xuống mức thấp nhất, Trì Tuyết Oánh hiện tại đang trong lúc nghĩ ngơi, Quan Mỹ Lâm có bạn gái dễ chịu, không cần bạn thân như nàng thời thời khắc khắc bồi.
Hơn nữa hiện tại nàng không phải làm việc, chỉ nằm ở nhà sáng tác, cơ bản không nghĩ đến chuyện ra ngoài đi dạo phố, bởi vì sinh hoạt vật chất một khi giàu có thì chuyện ra ngoài ** cũng sẽ giảm rất nhiều, chỉ muốn nằm liệt trong nhà làm cá mặn —— nga, còn bởi vì người bạn gái Viên Sơ Nhụy này quá hợp.
Nghĩ tới đây thì nàng lại có chút cảm khái: "Lại nói tiếp, em giống như thật lâu không có ra ngoài dạo phố qua."
Viên Sơ Nhụy nghiêng đầu nhìn mặt mày tinh xảo của nàng, bên trong đôi đầy ý cười ấm áp, Viên Sơ Nhụy liền lẳng lặng nhìn như vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, bất quá ngại có camera theo dõi, cô khắc chế chỉ gần như giơ tay thân mật ôn nhu mà sờ sờ sau cổ nàng, nói còn chưa kịp nói ra đã bị nàng giành trước.
Đào Hựu Tình: "Không đúng, hiện tại cũng không phải thời điểm cảm khái cái này. Tới, tiếp tục chọn quà!"
Nàng cầm lấy một bộ hoa tai màu lam nhạt đặt ở trên cắt giấy so sánh, trong mắt lộ ra vài phần ý vị vừa lòng
Quan Mỹ Lâm là trẻ con phì, bề ngoài thoạt nhìn tuy rằng đáng yêu, nhưng là mặt không đủ sắc nét cho nên ở phương diện trang sức cố tránh đi khuyết điểm này, hoa tai thích hợp sẽ là tạo hình có góc có cạnh hoặc là là dọc rủ xuống, như vậy có thể ở làm giảm cảm giác da thịt trên mặt trong hiệu quả thị giác.
Cho nên Đào Hựu Tình mới không có diễn như trong phim truyền hình ngay từ đầu vậy, bàn tay vung lên liền gói toàn bộ châu báu trang sức lại rồi tặng cho Quan Mỹ Lâm quà không thích hợp.
Nàng chọn một đôi, còn không quên quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến cô.
Viên Sơ Nhụy liếc liếc mắt nhân vật cắt giấy một cái, nhẹ nhàng gật đầu: "Cái này rất thích hợp." Sau đó duỗi tay giúp nàng chọn một vòng cổ ngọc bích thiết kế xinh đẹp nho nhã tinh xảo cùng một cái lắc tay giọt nước.
Đào Hựu Tình tiếp nhận vòng cổ cùng lắc tay đặt ở trên nhân vật cắt giấy so sánh thêm một chút, hiệu quả khá tốt, phi thường thích hợp, nàng phủng mặt vừa lòng nói: "Không hổ là người con gái của em, ánh mắt chọn đồ cũng tốt như em!"
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, ánh mắt thân thiện tụ ở trên người nàng, trong khoảng thời gian ngắn này Viên Sơ Nhụy thế nhưng không phân biệt được nàng đang khen cô, hay là khen chính nàng.
Nhưng cô muốn thừa nhận một chuyện, mấy chữ "Người con gái của em" này từ trong miệng Đào Hựu Tình ra trở nên rất êm tai, bởi vì ít nhất đã nói rằng trong lòng Đào Hựu Tình đã thừa nhận cô là người của nàng.
Tiểu Viên Đổng: Có thể, tôi rất vừa lòng.
Cô đang vừa lòng, tay Đào Hựu Tình tay bỗng nhiên sờ soạng tới đây, bắt lấy tay phải cô rồi duỗi ra phía trước, ở trên khớp xương ngón tay rõ ràng đeo một chiếc nhẫn lên. Thiết kế của nhẫn là mặt trời đỏ lửa chói chang, hướng ra phía ngoài kéo dài ra hai vòng tia sáng, quý khí lại lộ ra vài phần chi ý vương giả, đeo ở tay trên tay cô bất luận là kích thước hay thiết kế, thì đều ngoài ý muốn, trông rất thích hợp.
Đào Hựu Tình cầm tay cô, như là đang đoan trang một tác phẩm nghệ thuật: "Ừm, không tồi, rất đẹp, ánh mắt của bổn tiên nữ thật tốt."
Đôi mắt của Viên Sơ Nhụy không khỏi chuyển hướng đến nàng, ôn nhu mà nhìn nàng, trong lòng nhảy lên một tia không khỏi mong chờ. Hay cho Đào Hựu Tình, vì cái gì phải mang nhẫn cho cô? Là đơn thuần muốn xem thôi hay là muốn tặng nhẫn cho cô đây? Ý nghĩa của Nhẫn là không tầm thường, nếu thật là như vậy thì......
Tiếp theo Viên Sơ Nhụy liền thấy nàng tháo này cái nhẫn mặt trời này xuống, bắt đầu không ngừng đeo nhẫn, đổi nhẫn, mang lắc tay lên tay cô, giống như là đang chơi game thời trang người thật, chơi không biết mệt. Chờ mong trong lòng Viên Sơ Nhụy tức khắc tan thành mây khói, xem như đã nhìn ra được nàng chỉ đang chơi thôi —— tặng nhẫn? Không tồn tại.
Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ cười, cúi người về phía trước, ở trong đống trang sức kia nhìn thấy được nhẫn đi cùng với nhẫn mặt trời rồi, ánh trăng màu bạc, cô cầm lấy chiếc nhẫn kia không nói hai lời liền để trên ngón tay Đào Hựu Tình, thiết kế nửa vầng trăng ưu nhã thánh khiết, một vòng cong cong giống thuyền nhỏ, hơn nữa kích thước đều rất thích hợp với ngón tay của Đào Hựu Tình, phảng phất chiếc nhẫn này trời sinh chính là vì nàng làm ra.
Viên Sơ Nhụy vừa lòng mà quan sát một lát, Đào Hựu Tình cũng vừa lòng mà quan sát một lát, tự luyến nói: "Thật không hổ là tiên nữ, mang cái gì cũng đẹp, quả thật là không cho chừa đường sống cho người khác, hắc."
Sau khi nói õng liền bắt đầu tiếp tục chọn quà cho Quan Mỹ Lâm, Viên Sơ Nhụy nhìn chiếc nhẫn kia trên tay nàng, như suy tư gì.
......
Đào Hựu Tình mang mũ lưỡi trai màu đen cùng khẩu trang, cầm quà nhân viên cửa hàng giúp nàng tinh tế đóng gói tốt ngồi vào ghế điều khiển phụ trên xe, ngoan ngoãn mà gài đai an toàn, chờ Viên Sơ Nhuỵ đi lấy điện thoại rồi quay lại.
Viên Sơ Nhụy không có để nàng chờ lâu, không bao lâu đã trở về, khi ngồi vào trong xe còn không quên giúp nàng kiểm tra đai an toàn đã cài chưa.
Đào Hựu Tình ôm túi quà, nhắc nhở nói: "Lần sau đừng để quên điện thoại, chị chính là Viên chủ tịch, vạn nhất điện thoại bị người khác nhặt đi rồi sẽ không xong."
Nàng vẫn luôn cho rằng, nhân vật làm ăn lớn như Viên Sơ Nhuỵ bọn họ, điện thoại tất nhiên sẽ cất giấu rất nhiều thông tin quan trọng, tỷ như số điện thoại của các thương nhân đối tác ...... Nếu mất sẽ rất đáng sợ.
Viên Sơ Nhụy mỉm cười, nhẹ nhàng mà trả lời "Được" sau đó khởi động xe, vững vàng mà ra khỏi ngầm bãi đỗ xe.
Kỳ thật cô vừa quay lại cũng không phải vì quên điện thoại, đây chỉ là một cái cớ, nhưng nguyên nhân cụ thể hiện tại cô sẽ không thẳng thắn với Đào Hựu Tình.
Chờ thời cơ tới rồi rồi nói sau, dù sao bạn nhỏ luôn ở bên cạnh cô, không chạy thoát được đâu.
......
Hai ngày sau chính là sinh nhật Quan Mỹ Lâm, nhưng đại tiểu thư Quan gia năm nay Quan Mỹ Lâm cũng không định gióng trống khua chiêng mà tổ chức tiệc sinh nhật, bởi vì nàng muốn hai người trải qua cùng Trì Tuyết Oánh, Đào Hựu Tình thân là bạn thân tuyệt hảo đương nhiên tỏ vẻ hiểu chuyện, chân thành tha thiết mà đưa lời chúc mừng cùng quà của mình liền quay về Nguyệt Vịnh tiếp tục nhiệm vụ tập vũ đạo luyện ca hát của mình.
Trước khi đi Quan Mỹ Lâm còn lôi kéo nàng vì nàng cổ vũ cố lên: "Tớ sẽ ước nguyện để ông trời giúp cậu giành được hạng nhất!"
Đào Hựu Tình không khỏi cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mụp thịt của người kia: "Sinh nhật cậu, đương nhiên phải ước nguyện nguyện vọng của cậu. Yên tâm, tớ khẳng định được, phải tin tưởng tớ nha."
Quan Mỹ Lâm ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nắm lấy tay nàng nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Viên Đổng còn đang theo đuổi cậu sao?"
Đào Hựu Tình nhướng mày: "Chuyện này là khẳng định, chị ấy không theo đuổi tớ còn muốn theo ai?"
Quan Mỹ Lâm hỏi: "Cô ấy đối với cậu rất tốt sao?"
Đào Hựu Tình đáp: "Tốt."
Đối với điểm này, nàng không thể không thừa nhận Viên Sơ Nhụy đối với nàng thật là cẩn thận tỉ mỉ, khiến người nhìn không ra một tia sai lầm,nàng vô cùng thích này phần tình yêu rót đầy ôn nhu cùng quan tâm này.
Cho nên nàng cười bổ sung nói: "Đặc biệt đặc biệt tốt."
Quan Mỹ Lâm: "Vậy cậu khi nào đáp ứng?"
Đào Hựu Tình nghe vậy cười, chọc mặt nàng kia một chút: "Lúc nên đáp ứng sẽ liền đáp ứng chị ấy."
Các cô hẹn ba tháng, Viên Sơ Nhụy cũng không gấp, sao nàng lại có thể đi trước?
Qua đi, Quan Mỹ Lâm nói cho nàng rất thích quà nàng tặng, còn gửi ảnh chụp cho nàng, mỗi một bộ đều rất thích hợp, phảng phất vì người kia làm ra, làm trong lòng nàng sinh ra tự hào nho nhỏ —— phương pháp chọn quà tràn ngập trí tuệ quả nhiên không sai!
......
Tháng hai gió lạnh lặng yên tới, đồng loạt đến cùng còn có bản thảo thiết kế của Anna, tổng cộng bảy bộ trang phục, mỗi một kiện đều mang theo mười hai vạn phần dụng tâm. Anna vừa lòng nhất là trang phục cho ca khúc chủ đề váy đỏ dài trễ vai, cạnh xẻ tà, viên màu tím bên cạnh thay đổi dần đến vô trong là màu đỏ, như một đoàn lửa hừng hực thiêu đốt, cực nóng lại bắt mắt.
Đào Hựu Tình thiên vị màu đỏ liếc mắt một cái liền nhìn trúng, gấp không chờ nổi mà liền muốn mặc quần áo lên trên người. Anna đối với phản ứng của nàng cảm thấy trấn an, đối tượng phục vụ vừa lòng, chính là câu trả lời tốt nhất đối với nhà thiết kế. Anna tỏ vẻ chính mình sẽ mau chóng làm xong thành phẩm, để nàng sớm ngày mặc vào quay MV, Đào Hựu Tình tỏ vẻ phi thường chờ mong.
So với thành phẩm của Anna tới nhanh hơn, là năm mới —— Nguyệt Vịnh nghỉ.
Năm mới là ngày hội mọi nhà đoàn viên, Viên Sơ Nhụy phải về Viên gia bồi Viên Diệu Văn, Đào Hựu Tình cũng phải về Giang gia bồi vợ chồng Giang Hải Minh đoàn viên.
Buổi tối trước hôm trừ tịch, Đào Hựu Tình đứng ở bên cửa sổ, ngưỡng mặt nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, tuyết trắng tinh tế nho nhỏ từ trên màn đêm bay lả tả mà sái lạc xuống dưới, đèn đường bên đường không tiếng động mà đứng sừng sững, trời đất rộng mở vô biên bỗng nhiên cứ tiếp tục an tĩnh như vậy.
Nàng mặc áo choàng màu đỏ thẫm, ngóng nhìn tuyết trắng sôi nổi rơi, không tự chủ được mà hừ nhẹ nổi lên làn điệu ôn nhu, đó là giai điệu nàng chưa bao giờ nghe thấy, cũng là tâm hồ yên lặng cùng tuyết trắng mềm nhẹ tặng cho nàng. Nàng dừng một chút, tùy tay ở bản ghi nhớ ghi lại một đoạn ngắn, phòng ngừa chính mình quay đầu lại quên, sau đó tiếp tục đợi xem tuyết.
Nhìn nhìn, trong lòng nàng đột nhiên cảm khái vạn ngàn.
Lễ năm mới này, từ khi Đào Thanh đi rồi cũng không còn liên quan đến nàng, một ngày hội đoàn viên cùng một người hai bàn tay trắng, cô độc như nàng có quan hệ gì? Cho dù Quan Mỹ Lâm sẽ có một ngày đến bồi nàng, cũng vô pháp giảm bớt tịch liêu trong lòng nàng.
Lúc trước nàng cũng là đứa nhỏ có nhà, sau lại...... Sau lại không còn'. Nàng đối với kia ký ức năm mới của 5 năm kia, chính là xem tuyết, ngủ, đắp người tuyết, làm chuyện của mình—— nói tóm lại, chính là một người đợi, người khác chúc mừng đoàn viên, nàng hưởng thụ cô độc vô biên, cùng thế giới không hợp nhau.
Nàng thậm chí sẽ không tự giác mà nghĩ, nàng nhất định là đứa nhỏ bị ông trời vứt bỏ, thế giới này có lẽ căn bản là không chào đón nàng đến......
Đúng lúc này, có người từ phía sau ôm lấy nàng, cái ôm kia quen thuộc lại khiến nàng vô cùng ỷ lại thanh âm khinh phiêu phiêu dừng ở bên tai nàng: "Suy nghĩ cái gì?"
"Đang nhớ lại năm mới lúc trước đã trải qua thế nào." Nàng nắm lấy đôi tay đặt ở trên eo mình, thành thành thật thật trả lời, sau đó lại cầm lòng không đậu mà một bên nhớ đến một bên nói, "Xem tuyết, đắp người tuyết, ngủ, làm chính chuyện của mình...... Giống như thật sự rất nhàm chán."
Chính mấy cái nhàm chán đó lại là một trong số ít chuyện có thể giúp bài xích căng thẳng nàng ngày lễ này......
Viên Sơ Nhụy lặng im lắng nghe, lực độ ôm nàng ôn nhu mà gia tăng vài phần, im lặng mà làm bạn cùng nàng. Biểu tình của nàng rất bình tĩnh, không có khổ sở cũng không có cao hứng: "Mỹ Lâm sẽ rút ra một ngày tới bồi em, nhưng nói thật, em vẫn là cảm thấy rất cô đơn, tựa như bị thế giới vứt bỏ vậy."
Nàng nói nói xong cũng không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cong môi cười một chút, quay đầu nhìn Viên Sơ Nhụy nói: "Thẳng thắn mà nói, em đã