Chu Dĩ Nhu đứng ở cửa đánh giá Viên Sơ Nhụy một lát, lại nhìn chung quanh nhà một vòng, bên trong trang hoàng thanh nhã, trên tủ gỗ dựa tường bày biện hai lẵng hoa xinh đẹp dịu dàng, ánh sáng xuyên thấu cửa kính vô thanh vô tức dán trên lẵng hoa ở vách tường, tựa như một bức tranh thiên nhiên.
Nơi này là quán trà Giang gia mở, Viên Sơ Nhụy hẹn cô ta ở chỗ này, ý tứ lại quá rõ —— cô muốn nói về chuyện Giang gia cùng cô ta, hoặc là Giang Nhã Lăng, hoặc là Đào Hựu Tình, lại hoặc là người sắp thành phần tử của Giang gia.
Viên Sơ Nhụy khí định thần nhàn ngồi dựa vào ghế sô pha đỏ chỗ tủ gỗ, bình tĩnh mà rót đầy hai ly trà, đẩy một chung trong đó hướng vị trí đối diện, bình tĩnh nói: "Chu tổng, ngồi."
Chu Dĩ Nhu không có làm theo, bởi vì làm như vậy tựa hồ như ở nơi làm việc của Viên Sơ Nhuỵ, cô ấy không thích bị người chỉ điểm làm việc.
Viên Sơ Nhụy có rất nhiều biện pháp trị cô ta, giương môi mỉm cười: "nếu cô cứ đứng cùng tôi nói chuyện như vậy, rất giống là cấp dưới tới báo cáo cho tôi."
Chu Dĩ Nhu kéo ra ghế dựa ngồi xuống, mặt không đổi sắc mà nói đề tài: "Tiểu Viên Đổng tìm tôi có chuyện gì?"
"Tâm sự." Viên Sơ Nhụy dựa vào sô pha, đầu ngón tay mềm nhẹ mà chống ở chỗ huyệt Thái Dương, dáng vẻ người có địa vị cao khí tràng liền vô hình ở bên trong hiện mà hiện ra, khiến người không thể không nhìn thẳng vào cô, cô khẽ cười nói, "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới tiến độ của cô cùng Đào Nhã Lăng còn rất nhanh, trong nháy mắt hai người sắp phải kết hôn."
Chu Dĩ Nhu không có nói tiếp, mặt mày trước sau lạnh nhạt như một, làm người không phân không rõ cảm tình trong mắt đến tột cùng là cái gì.
Viên Sơ Nhụy cầm lấy chung trà sứ trắng, không chút hoang mang nói: "Không biết Chu tổng cùng Giang gia liên hôn là vì đối phó tôi, hay là đơn thuần vì thích Đào Nhã Lăng?"
Chu Dĩ Nhu nâng mí mắt lên nhìn về phía cô gái đối diện, cô biết rõ đáp án, nhưng không có người sẽ ở trước mặt đối thủ cạnh tranh dễ dàng chịu thua, nếu cô thẳng thắn thừa nhận là lý do đầu chẳng phải là đại biểu cô xác thật uy hiếp tới cô ấy rồi, làm cô ấy cảm thấy nguy hiểm?
Cô ấy không muốn để cô đắc ý.
"Kết hôn là chuyện hai người." Chu Dĩ Nhu trả lời.
Đây cũng là đáp án lúc trước cô đưa cho vợ chồng Giang Hải Minh, bởi vì thích cho nên muốn kết hôn mà không phải bởi vì cần.
Vợ chồng Giang Hải Minh cũng không phải sẽ để con mình thành vật hy sinh gia tộc, bọn họ càng nguyện ý cho con hoàn cảnh tự do lựa chọn, cho nên Giang Nhã Lăng cùng Đào Hựu Tình mới có thể tự do mà làm nghệ sĩ theo đuổi mơ ước của mình, Giang Thu Dương mới có thể tự do mà lựa chọn ở thi đại học trong nước, khảo nghiệm năng lực mình, mà không phải trực tiếp xuất ngoại đi học phục tùng theo an bài của gia đình.
Cũng bởi vậy, nếu cô thẳng thắn là bởi vì cần mới cùng Giang Nhã Lăng kết hôn, nhất định sẽ làm bọn họ bất mãn. Đó là người con bọn họ dưỡng dục nhiều năm, là thịt lòng bàn tay mu bàn tay, không phải sản phẩm của nhu cầu thương mại.
Viên Sơ Nhụy cười, ý cười cũng không rõ ràng: "Chu tổng hiện tại lại thay đổi người thích sao? Lúc trước còn thích Hựu Tình của tôi?"
Từ nội tâm cô phát ra cảm thấy tình yêu Chu Dĩ Nhu đối với Đào Hựu Tình không đáng một đồng, dẫn theo đó là Chu Dĩ Nhu người này ở trong mắt cô cũng là không đáng một đồng. Một người kiêu ngạo tự phụ, tình cảm phức tạp lại không hiểu được tôn trọng người, vốn dĩ liền không đáng một đồng.
Hoặc là nói, cô ta không phải thích Đào Hựu Tình, mà là thích cảm giác không chiếm được.
"Thích sẽ thay đổi." ánh mắt Chu Dĩ Nhu sâu kín nói, "Bằng không làm sao chuyển đến Tiểu Viên Đổng được?"
Trong cuộc đời cô cùng Đào Hựu Tình, nếu không có Viên Sơ Nhụy chặn ngang một chân, nói không chừng đã sớm theo đuổi lại Đào Hựu Tình cũng so với hiện tại còn phải hạnh phúc hơn.
Vị trí bên cạnh Đào Hựu Tình...... Nguyên bản hẳn là cô ấy.
Ý cười bên môi Viên Sơ Nhụy bên không giảm, không có bởi vì lời người kia nói cảm thấy một tia tức giận. Kẻ thất bại mới có thể tức giận, người nắm chắc chỉ biết càng thêm tự tin thong dong: "Cô suy nghĩ bản thân quá quan trọng đó, cô bất quá là một đoạn không vui trong cuộc đời em ấy thôi."
Cô cùng Chu Dĩ Nhu không tồn tại cái gì là để cùng không cho, bởi vì cô cùng Đào Hựu Tình mới là thích hợp nhất. Bất luận hai người đã nhận thức qua người nào, lại từng thích qua dạng người gì, cuối cùng đều sẽ hướng về đối phương, trở thành bạn đời của nhau.
Bởi vì các cô đây mới là vận mệnh sắp đặt.
Chu Dĩ Nhu cười lạnh một tiếng, cũng không có nói tiếp, nhưng hiển nhiên là không thừa nhận những lời này của cô.
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh chống đầu nhìn người kia: "Có một vấn đề lúc trước tôi không có thời gian hỏi, hiện tại không bận, tôi liền rất muốn hỏi Chu tổng một câu —— chèn ép Hựu Tình 5 năm ngươi, cô còn có dũng khí ở đâu cùng Giang gia liên hôn?"
Nhắc tới việc này, Viên Sơ Nhụy nói không khỏi bén nhọn vài phần: "Vì hống Đào Nhã Lăng, cô chèn ép Hựu Tình 5 năm, làm em ấy rời xa sân khấu cái gì cũng không được làm, thậm chí mở tài khoản tự tiêu khiển đều phải lén lút làm, cô có phải còn đã từng trái lại trách em ấy không nói thân phận ' Hồng Đào Q' cho cô hay không? Cô thậm chí còn cho rằng 5 năm cô cùng em ấy là giao dịch bình đẳng, mà không phải cô đang tiêu hao thời gian cùng thanh xuân của em ấy, đúng không?"
Kể từ lần trước Chu Dĩ Nhu bị Đào Hựu Tình chỉ trích qua, kỳ thật đã ý thức được chính mình ở chỗ này làm sai, cô lấy tư thái người giàu có cao cao tại thượng miệt thị Đào Hựu Tình khi đó bần cùng, cho rằng chính mình có tiền có quyền làm cái gì cũng đều có thể.
Lý trí nói cho cô, cô sai rồi, nhưng tình cảm đã chịu mạo phạm, càng không muốn ở trước mặt Viên Sơ Nhụy dễ dàng chịu thua, vì thế ngạnh cổ cùng Viên Sơ Nhụy phản bác lại: "Hựu Tình thích tôi, cần tiền, cho nên tôi bao dưỡng em ấy, đưa đồ em ấy cần, đây là giao dịch bình đẳng."
Viên Sơ Nhụy cười nhạo một tiếng: "Đồ em ấy cần —— em ấy cần một tốt công ty cùng lão bản tới giúp hoàn thành mơ ước, cần phải có giao tế bạn bè bình thường, cần tự do, còn cần người thích đáp lại, khi đó cô...... Cho không?"
Chu Dĩ Nhu trầm mặc. Cô không có cho, cho nên hiện tại bại bởi Viên Sơ Nhụy.
Vẻ mặt Viên Sơ Nhụy "Cô ta thật là dại dột không cứu" nhìn người kia: "Chu Dĩ Nhu, nếu tôi là cô, nên áy náy mà cách xa Hựu Tình một chút, mà không phải giống như ruồi bọ mấy lần xông vào thế giới của em ấy, ở trước mắt bay tới bay lui."
Mặt Chu Dĩ Nhu nháy mắt liền đen xuống, nhưng giáo dưỡng cùng lý trí làm cô không có ở chỗ này cùng Viên Sơ Nhụy xé rách mặt: "Mong cô nói chuyện khách khí một chút."
"Tôi còn cần phải khách khí với cô sao?" Viên Sơ Nhụy không nhanh không chậm cười nói, "Lại nói, vậy đối với cô khách khí một hồi, nói cho cô một bí mật hay."
Viên Sơ Nhụy cúi người về phía trước, chống cằm, nheo lại đôi mắt đẹp: "Chu Dĩ Nhu, tôi biết 5 năm trước cô vì Đào Nhã Lăng mới bức Hựu Tình lui tái, bởi vì Đào Nhã Lăng điện thoại cho cô, cô ta nói cô ta sợ hãi chính mình sẽ bị Hựu Tình nổi bật áp xuống, đúng không?"
Chuyện cũ bị Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng vạch trần, tuy là Chu Dĩ Nhu lại bình tĩnh, lúc này trong ánh mắt cũng thành thật mà toát ra vài phần kinh ngạc cùng nghi hoặc —— Viên Sơ Nhụy làm sao mà biết được? Một hồi điện thoại rõ ràng chỉ có cô cùng Giang Nhã Lăng hai người biết?!
Viên Sơ Nhụy từ biểu tình người kia liền biết đang nghi hoặc cô là làm sao biết được, vì thế càng thêm thong dong, bình tĩnh nói: "Chu Dĩ Nhu, Đào Nhã Lăng cố ý."
"Cô ta biết cô thích cô ta, sẽ giúp cô ta làm bất cứ chuyện gì cho nên cố ý ở trước mặt cô làm cừu con, lời trong lời ngoài đều là ám chỉ để cô bức Hựu Tình lui tái, là cô ngốc nhìn không thấu kịch bản của cô ta."
"Nếu không có một hồi điện thoại đó, Hựu Tình hiện tại đã sớm là đỉnh lưu của Hưng Lan, không phải sao?"
"Không bằng cô hiện tại phải ngẫm lại, chính mình bị bề ngoài vô tội của cô ta lừa bao nhiêu lần."
Viên Sơ Nhụy nói xong lúc sau lộ ra một cái hữu hảo tươi cười, Chu Dĩ Nhu đối diện quả nhiên lâm vào trầm tư, không có phản bác một