Nghiệt duyên giữa đại học S cùng đại học A tồn tại đã lâu, có thể nói là bạn tri kỷ của bạn tri kỷ [huh??? Đá đểu nhau sau? Giống kiểu âm của âm là dương à @[email protected]] các loại giao tình đều không dứt. Vì thế khiến cho hai trường có một số hoạt động cùng nhau, như đánh bóng rổ, thi đấu khoa học kỹ thuật, quan hệ hữu nghị hai bên và nhiều thứ khác nữa.
Đối với nữ sinh đại học A mà nói, đại học S là nơi nuôi dưỡng các loại vừa giàu vừa đẹp trai [ờm, thì con trai mà chị em như gì gì ế “loại” cơ đấy cười nhăn nhở]. Chỉ cần hai trường có trận thi đấu bóng rổ cùng nhau thì nhất định phải trang điểm cho thật xinh đẹp.
Mai Nhân đang làm động tác để khởi động, cậu cúi người trùm một cái bao che lại để bảo vệ đôi giày Nike, lộ ra cái trán trơn bóng, vừa đứng dậy liền thấy phía tước Hác Cung cầm một chai nước đi tới.
Mai Nhân rõ ràng cảm giác được đám nữ sinh phía sau đang bàn tán nhỏ to khiến cho cậu có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
Hác Cung đem chai nước đưa qua: “Có uống không?”
Đang đứng trước đám đông cậu cảm thấy cự tuyệt thì rất ngại nhưng vừa mới uống được một ngụm chợt nghe Hác Cung thản nhiên hỏi: “Giày thích không?”
“Phốc…..” Mai Nhân phụt nước ra cả mặt mình.
Khóe miệng Hác Cung vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Thật ngại quá, đã quên dùng thêm chủ ngữ.”
Mai Nhân vuốt nước trên mặt trong lòng tự an ủi: không có việc gì, hắn sẽ không nhận ra ta, sẽ không nhận ra ta…..
Hác Cung lại hỏi một lần nữa: “Kia, giày thích không?”
Mai Nhân biểu tình trầm trọng gật gật đầu, như thế nào không thích, trong nhà sử dụng nó như cống phẩm, lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu, mỗi ngày xuất môn đều bái quan công cầu nguyện a….
Nam sinh tốt là tốt ở chỗ, trong lúc cùng toàn tâm toàn ý làm một việc gì thì dù là chiến tranh cũng thành hoà bình, từ kẻ tử thù cũng hoá thành hảo bằng hữu kề vai sát cánh, một đời không phân ly (…..)
Lần này đội bóng rổ của đại học A và đại học S nhập chung lại với nhau cùng chơi, Mai Nhân với Hác Cung may mắn lại phân vào cùng một đội, không thể không nói, cho dù đã phát sinh chuyện đáng xấu hổ với mình nhưng Hác Cung tuyệt đối là một người luôn tỏa sáng…..
Mai Nhân làm hậu vệ nhưng chưa từng cảm thấy mình hoàn thành tốt nhiệm vụ, vậy mà chỉ cần bóng chuyền đến từ trong tay Hác Cung liền có cảm giác không có lý do gì không thể ghi bàn.
Loại cảm giác này tới một mức độ nào đó cảm thấy chính mình giống như chó con được huấn luyện, mỗi lần ném đĩa ra ngoài đều có thể hoàn hảo bắt lấy rất giống nhau a….
Đến lúc trận đấu kết thúc, Mai Nhân nhìn thấy ánh mắt của Hác Cung rất dịu dàng…..
Ân…..giống như xem con Huskie vậy. [chó tuyết sao??? Cũng chả biết nữa ==”]
Trận đấu kết thúc, kết quả tất nhiên là đội Mai Nhân hơn đội kia 20 điểm rồi.
Mai Nhân bị đồng đội vây quanh sờ đầu, cậu thật vất vả lắm mới thoát ra được liền nhìn