Edit: An Ju
Ở tiệm thuốc, tôi chọn rượu thuốc hết nửa tiếng.
Chọn chọn đến mức nhân viên cửa hàng còn phải thận trọng nhắc nhở tôi: “Thưa anh, những rượu thuốc này đều không uống được đâu.”
Nói thừa, tôi đương nhiên biết điều này.
Cơ thể chịu thương hoàn toàn còn uống rượu chẳng phải muốn chết hay sao.
Đến tận khi cha tôi gọi một cú điện thoại tới mới có thể kéo tôi ra khỏi tiệm thuốc.
Cuộc sống khổ sở thật sự, tôi còn phải tranh thủ trở lại làm phó tổng.
Bận đến tận tối tôi mới có thể về nhà, gửi một tin nhắn cho chó ngốc.
Tôi ngồi trên ghế sofa đứng ngồi không yên chờ thật lâu, hắn tới trễ hơn so tới bình thường nhiều.
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, tôi bước vài bước tới mở cửa, chó ngốc mặt sưng như đầu heo bất thình lình đứng trước mặt tôi.
Cùng với mùi rượu đầy người.
Trong nháy mắt cơn tức trong tôi dâng lên, muốn nhúng đầu hắn vào bồn cầu cho rồi, cơ thể chịu thương tổn còn đi uống thành cái dạng này có phải thật muốn chết hay không vậy.
Nhưng tôi không thể phát giận được, tôi bây giờ phát hỏa làm gì chứ…
Tôi nào có tư cách để phát hỏa.
Phát hỏa vì thái độ làm việc của hắn không hăng hái, kim chủ gọi đến lại dám đến muốn nửa tiếng 6 phút 7 giây hay sao đây?
Tôi rõ ràng không phải loại kim chủ hà khắc đó.
Tôi rất dễ tính.
Đến khi chó ngốc nhếch miệng nói với tôi câu: “Hey man…”
Đã uống rượu rồi, lại còn uống say nữa.
Tôi nghiêm mặt, dùng hết một chút lực khống chế cuối cùng trong tôi, cố nén tức giận hỏi: “Cậu uống rượu à?”. truyện ngôn tình
Chó ngốc ngẩn người, cúi đầu ngửi trái ngửi phải trên người mình, tội nghiệp nói: “Không thúi…”
Tôi cảm thấy đầu cũng có chút đau rồi, đây là chiến lang khiến tôi cảm động lệ nóng doanh tròng buổi chiều nay sao?
Đây là một con Husky.
Thật sự không biết là tôi khờ hay là hắn ngốc.
Sợ rằng nếu nhìn tiếp tôi sẽ thực sự xách người này đến WC nhấn đầu vào bồn cầu mất, tôi xoay người đi vào phòng rồi nói câu “Vào đi”.
Tuy rằng có thể là sẽ không xách nổi.
Chó ngốc thực sự càng ngày càng giống chó, tiến vào nhà lại cứ ngửi ngửi nhà tôi.
Sau đó lập tức sốt ruột hỏi: “Anh bị thương à?”
Cậu có phải bị ngu không vậy, một thân chịu thương rốt cuộc là ai, bản thân cậu không tự nghĩ ra được hay sao?
Tôi không nói gì, hỏi: “Cậu cảm thấy sao rồi?”
Chó ngốc sửng sốt, ánh mắt còn đang nhìn xung quanh lập tức sáng lên, lóe sáng, cả người như bị người khác rút xương vậy, tê liệt ngã xuống ghế sofa, một bộ dáng của thương binh.
Tên khốn này, hiện tại biết đau rồi có phải không, ban ngày lúc làm chiến lang sao không suy nghĩ chút chứ? Còn dám uống rượu, không muốn sống nữa rồi!
Tôi đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay chà xát, vén tay áo của hắn lên.
So với tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn.
Viền mắt tôi hơi nóng, thương muốn chết đi được, đứa trẻ không may này.
Không được, bây giờ không phải là lúc khóc, tôi phải nhịn xuống.
Tôi nhíu mày, chó ngốc lập tức nói rằng: “Không có việc gì, tôi không đau đâu.”
Cậu nghĩ tôi mù sao, chỉ mấy vết bầm tím trên tay này cũng đã phải kêu cha gọi mẹ rồi, cậu đụng rồi ngã, có thể không đau được không?
Nhưng tôi không thế dạy dỗ hắn, bởi vì tôi sợ tôi mà há miệng ra thì sẽ rơi nước mắt mất.
Tuy rằng hắn biết tôi là một người đàn ông thích khóc, mềm yếu, nhưng dưới loại tình huống này tôi không được, tôi không thể khóc.
Như vậy có vẻ tôi quá quan tâm hắn.
Tuy rằng sự thực như vậy, nhưng ít ra tôi còn không muốn để cho hắn biết…
Chí ít… Để lại cho tôi một cái gì đó để có thể bảo vệ mình đi…
Thật ra hắn cũng không phải một người thích nói chuyện, lúc chúng tôi ở cùng nhau 70% là im lặng, tôi nghĩ cũng không có gì không tốt, hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn, vẫn còn ở đây, tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng đêm nay không biết tại sao người này đột nhiên nói nhiều hơn.
“Anh… đi công tác vẫn thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Đi đâu thế?”
“Đức.”
“Ở Đức vui không?”
“Không vui.”
“…”
Quả nhiên là cậu uống say rồi, cái tên hư đốn này.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng xoa bóp cho ai, cũng không biết điều chỉnh lực nặng nhẹ, hắn cũng chẳng có phản ứng gì, không nói đau, cũng không nói không đau, chỉ nhìn tôi
Đừng nhìn nữa, cậu nhắm mắt lại đi được không hả.
…Tay tôi cũng bắt đầu run lên.
Hắn đột nhiên nói rằng: “À ừ… Cám ơn anh đã tài trợ.”
Vừa rồi chỉ chú ý đến vết thương của hắn, xoa xoa một lúc tôi mới rõ ràng cảm nhận được cơ bắp nổi rõ của hắn, rắn chắc lại cực kỳ có lực, tay dài chân dài, hoàn toàn có thể ôm toàn bộ người tôi, như ôm toàn bộ thế giới của hắn vậy, khiến tôi an tâm, thoải mái mà dựa vào.
Tôi thầm mắng mình thật không có liêm sỉ, dù hắn đã bị thương đến vậy rồi vẫn muốn chiếm tiện nghi của hắn, muốn hắn ôm tôi, hôn tôi.
Vừa ngẩn người, chó ngốc nói gì tôi chưa kịp phản ứng lại, vô ý thức phủ nhận: “Cảm ơn cái gì, cũng không phải cho cậu.”
Kết quả hắn khoe khoang một phen thành tích Số học của hắn tốt cỡ nào.
Tôi im lặng nhìn hắn, tôi biết Số học của cậu tốt rồi, nhưng cũng đừng sỉ nhục tôi như thế được không.
Cái quyển “Đề ôn thi Số học’ dày bằng lòng bàn tay mà lần trước hắn tặng tôi cìn đang đặt ở trong xe làm cục gạch phòng thân kia.
Tôi làm đề Số học cũng chỉ là để thúc đẩy năng lực suy nghĩ thôi, tôi có ôn thi đâu.
Thật là ngốc quá mà.
Tôi đổi sang xoa cánh tay khác cho hắn, mùi rượu thuốc cùng với mùi rượu trên người hắn, thậm chí còn có mùi mồ hôi xen lẫn với nhau giống hệt mùi lên men, một cái mùi không tính là dễ ngửi lại làm cho tôi say.
Chó ngốc lúc say rượu có sinh ra một chút tính xâm lược khiến tim tôi đập rộn lên.
Hắn nhấc tay chắn trước mắt, ngửa đầu tựa lên ghế sofa, hô hấp có chút dồn dập, hầu kết nhô ra còn đang hơi rung