Edit: An Ju
Chuyện này xảy ra vào một ngày nghỉ sau ba tháng hắn đồng ý tôi có thể theo đuổi hắn.
Tôi đang đeo tạp dề nhìn bí đao trong nồi mà trầm tư.
Hôm nay tôi nhất định phải…
“Hôm nay ăn gì thế?”
Tôi còn chưa nghĩ xong, kim chủ đã ôm tôi từ phía sau, từ đằng sau lưng lộ ra một cái đầu, ngửi ngửi: “Thơm thật.”
Tôi lập tức không thể nghĩ gì thêm nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, quả nhiên là vừa mới dậy nên đầu tóc còn rối bời.
Kim chủ thực sự là càng ngày càng không còn dáng vẻ ưu tú lúc đầu nữa.
Tôi đặt muôi xuống, quay đầu lại vuốt vuốt tóc cho hắn, cúi đầu nhìn, lại không đi dép.
Haizz, càng ngày càng để cho người khác bận tâm, trước kia kim chủ không như thế.
Nhưng không sao cả, có tôi đây, hắn làm được hết rồi thì tôi làm gì đây.
Tôi cởi dép trên chân mình ra, dặn dò: “Sao lại không đi dép vào?” Nói rồi tôi liền mạnh mẽ ôm hắn lên nhét chân hắn vào dép của tôi.
Sau đó tôi ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi hắn: “Dạo này anh mập lên phải không?”
Kim chủ đang lén lấy một miếng cà chua vừa được cắt, nghe thấy lời tôi nói, mắt hắn lập tức lạnh xuống.
Nhưng tôi đã quen với dáng vẻ này của hắn rồi, không sợ nữa.
Cực kỳ ngang ngược.
Tôi lấy miếng cà chua từ tay hắn đặt xuống rồi nói: “Dạ dày anh không tốt, mới vừa dậy thì không nên ăn đồ lạnh, ở đây có nước ấm, uống một hai ngụm đi?”
Kim chủ nghe xong, ánh nhìn cũng nhẹ nhàng hơn chút, nhận lấy nước nóng, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Dạ dày không tốt mà em vẫn có thể nuôi mập anh đó thôi.”
Tôi vỗ lên chóp mũi kim chủ, cười nói: “Không phải tại anh ăn xong rồi lại ngủ, động cũng chẳng thèm động à?”
Kim chủ hùng hồn phản biện: “Hết cách rồi, dạ dày không tốt, say cơm.”
Tôi: “???”
Kim chủ nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Máu cũng xuống hết dạ dày để tiêu hóa rồi, não không được cung cấp đủ máu nên đầu bị choáng váng, chỉ muốn ngủ.”
“Nếu không thì sao có thể mập lên 5 cân được?”
Tôi cả kinh biến sắc.
“Mập lên 5 cân rồi??”
Kim chủ đặt ly nước xuống, nhìn tồi: “Em có ý gì?”
Tôi đau lòng xoa xoa đầu kim chủ, nói rằng: “Nếu anh mập hơn giảng viên Dương thì nên tập ép cân đi thôi.”
Sắc mặt kim chủ thay đổi, quay đầu đi không nói gì.
Tôi tiếp tục an ủi hắn: “Không sao đâu, em cũng sẽ để ý hơn, em đang nấu canh bí đao, người không bị mập rất tốt đối với thân thể.”
Kim chủ trừng mắt nhìn tôi, lê đôi dép đi rửa mặt, tôi gọi hắn từ phía sau: “Thẩm…À, thôi, anh đi rửa mặt đi, xong rồi ra em nói với anh.”
Kim chủ quay đầu lại khó hiểu nhìn tôi, không thèm phản ứng lại tôi mà đi vào phòng vệ sinh.
Tôi dằn lại trái tim đang xao động không ngớt, không được, tôi vẫn không thể nói nên lời…
Tôi khuấy canh trong nồi hai ba cái, thầm hạ quyết tâm, không được, đàn ông con trai có chút chuyện cũng làm không xong, thật quá mất mặt rồi!
Tôi múc canh ra, đúng lúc kim chủ mới rửa mặt xong, đang đi tới, khen một câu: “Trông cũng không tệ.”
Nhưng trong lòng tôi vẫn vướng một chuyện khác, không có hứng trêu đùa, tay nắm lấy tạp dề dè dặt hỏi: “Anh… Anh Thẩm, em có thể gọi tên anh được không?”
Kim chủ ngẩn người, sắc mặt quái dị nhìn tôi hỏi: “…Em gọi đi. Anh cũng không nói là em không được gọi tên anh mà phải không?”
Sau đó kim chủ lại nở nụ cười: “Đúng thật, tới bây giờ em vẫn không gọi tên anh. Sao vậy, khó mở miệng thế à?”
Tim tôi nhảy nhót, cái tên mắc ở cổ họng rất lâu thật lâu mới có thể xuất khẩu: “Thẩm… Thẩm Song Ngôn.”
Kim chủ nhìn tôi, hỏi: “…Cái tên thì có gì sao? Sao mặt em đỏ vậy?”
Tôi lắc đầu, đi tới ngồi xổm xuống ngay cạnh kim chủ, vừa nắm tay hắn vừa ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Chỉ là quá hay mà thôi, cứ nghĩ tới là tim sẽ nhảy nhót thật nhiều lần.”
Kim chủ nhìn tôi một hồi, quay đầu đi, hình như là đang cười.
Tôi gãi gãi đầu, haizzz, lại bị cười rồi…
Thôi, không sao hết, chỉ cần là hắn thì cười tôi thế nào cũng được, hắn vui là được rồi.
Kim chủ xoay đầu lại, ngoắc ngoắc ngón tay, ý kêu tôi đứng lên, đột nhiên nhắc đến một chuyện.
“Cái ghế trong phòng làm việc của anh, có phải là em điều chỉnh thấp xuống phải không?”
Tôi ngây người, mới nhớ tới chuyện này, lập tức sắc mặt biến hồng như muốn nổ tung, lắp bắp: “Là… Là do em tìm hiểu có tài liệu nói rằng độ cao đó là chiều cao công thái học* phù hợp nhất…”
*Công thái học: (Ergonomics) nôm na có thể hiểu là một loại môn học tối ưu hóa các điểm mạnh, bù trừ khiếm khuyết, bảo vệ điểm yếu nhằm tăng khả năng, năng suất làm việc, học tập của con người. (Chi tiết xem tại:https://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%B4ng_th%C3%A1i_h%E1%BB%8Dc)
Tôi còn chưa nói xong đã thấy kim chủ híp mắt nhìn tôi, tôi bịa không nổi nữa, túm chặt tạp dề, cúi đầu không dám thở mạnh.
Ngón tay trắng mịn của kim chủ chọt vào bụng tôi nói: “Em nghĩ anh không biết ở đây em đang nghĩ gì hay sao?”
Tôi chỉ hận không thể chui vào trong khe nứt dưới đất, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Kim chủ bật cười thành tiếng, lầm bầm nói một câu: “Đồ ngốc.”
Haizzz… Trên đầu chữ sắc có một cây đao*…
*Chữ ‘sắc’ –色 và chữ ‘đao’ –刀.
Kim chủ đột nhiên nói: “Cởi tạp dề ra.”
Tôi ngoan ngoãn cởi tạp dề ra, tay kim chủ lần từ eo tôi chui thẳng xuống giữa hai chân tôi, bắt lấy thứ đó cách một lớp quần.
Cả người tôi chấn động.
“Muốn anh khẩu giao cho em đúng không?”
Sắc mặt tôi đỏ đến mức sắp chảy cả máu ra rồi, hơn nữa, chỗ kim chủ vừa đụng rất nhanh đã tụ máu sưng to, tôi nghĩ bây giờ chắc chắn trông tôi giống hệt Quan Công, vừa hung dữ vừa đỏ.
Lần nào kim chủ cũng nói tôi quá hung rồi…
Kim chủ chậm rãi kéo khóa xuống, chậm rãi nói: “Muốn thì em cứ nói, em không nói thì sao biết anh sẽ không đồng ý?”
Nhất thời não tôi rơi vào trạng thái rỗng, hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn kim chủ lột quần tôi xuống, cái thứ vừa thô to vừa khó coi không chút khách khí nhảy ra, đập lên gò má trắng noãn của kim chủ.
Hai tay tôi nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh, phải thật nhẫn nhịn mới không đặt kim chủ lên bàn xử luôn tại chỗ.
Kim chủ nhướn mày liếc nhìn tôi, tôi cấp tốc quay đầu sang chỗ khác, che mũi nói: “Đừng… Đừng, bẩn lắm…”
Kim chủ nhẹ nhàng hôn lên đỉnh của vật kia, hồn phách tôi đều sắp bay ra ngoài luôn, kim chủ khẽ nói: “Bẩn thế sao em ngày nào cũng không biết xấu hổ mà dùng nó chọc anh?”
Ngay giây sau kim chủ liền ngậm thứ đó vào, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn hơi vất vả, đổi lại chính là cảm giác thoải mái cực độ, khung miệng nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại, cổ họng sít chặt, còn có khóe mắt đang đỏ lên cùng ánh mắt ướt át của hắn, cái gì cũng khiến tôi không thể kiềm được sự kích thích đang hoành hành bạo ngược trong cơ thể mình.
Tôi muốn ch*ch nát hắn, nhưng lại sợ làm như thế, tôi muốn dùng thứ kia của mình tô vẽ lên hết toàn thân hắn, nhưng lại muốn đút trọn thứ đó vào trong thân thể hắn.
Tôi sắp