Edit: An Ju
Các bạn cũng biết đấy, kim chủ hỏi những câu kiểu như là ‘được không?’ hay ‘có thể không?’ đều là loại bệnh hình thức đại ác.
Cho nên không đợi tôi trả lời, hắn đã úp mặt vào cổ tôi, lặng lẽ khóc.
Haizzz, tôi đúng là…
Hắn khóc không hề phát ra một âm thanh nào, còn tại sao lại biết hắn khóc thì chính là vì nước mắt trượt theo cổ áo vào trong.
Lúc giọt nước mắt chảy qua chỗ tim, cảm giác vừa nóng vừa ngứa.
Tôi đây sống gần nửa đời rồi, ngay cả khi con gái khóc cũng không biết dỗ như thế nào, chứ đừng nói chi là nam, lại còn là một người đàn ông 32 tuổi có tiền đủ để bao dưỡng một thằng đàn ông lớn nhồng như tôi đây.
Tôi nhiều lần đắn đo xem tôi nên làm gì, nên không làm gì mặc hắn khóc hay là vỗ vỗ an ủi hắn đừng khóc?
Đắn đo một lát, cuối cùng tôi chọn làm hành động hắn thích nhất mà tôi cũng hay làm nhất là lấy ra một tay xoa đầu hắn.
Kim chủ cảm nhận được hành động của tôi liền dừng một lúc, rồi ôm tôi chặt hơn chút, nước mắt không ngừng nhưng chỉ là nhỏ tiếng sụt sịt, như là một con động vật nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Tôi cũng thực sự là gan to bằng trời, lại dám không tôn trọng kim chủ như thế!
Đương nhiên tôi cũng tò mò không biết rốt cục có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng tôi tự hiểu là thân phận của tôi không có quyền hỏi, cũng rất biết điều im lặng không nói gì, nhưng hắn cứ khóc thương tâm như vậy, tôi nghĩ cũng phải nói gì đó.
Tôi ậm ừ ấp úng tìm từ hết nửa ngày, thử hỏi thăm dò: “Có…có đói không? Tôi đi hâm nóng lại mỳ vằn thắn.”
Được lắm, từ lúc hắn về đến giờ tôi đã nói được hai câu, tất cả đều là hỏi hắn có ăn mỳ vằn thắn không. (=))))
Mày cho là người ta giống mày mỗi ngày đều ăn tám bữa à?
Tôi ở trong lòng tự vả cái miệng rộng của mình.
Nhưng điều khiến tôi không nghĩ tới chính là kim chủ ấy thế mà lại ngẩng đầu lên, nói đứt quãng: “Ăn…Cậu đăc biệt…đặc biệt mua riêng cho tôi mà…”
Lời nói không liền mạch là bởi vì kim chủ khóc một lúc nên cũng còn đang nghẹn ngào, viền mắt cũng hồng hồng, giọng điệu mang chút làm nũng với đôi mắt còn đọng nước nhìn tôi nói với tôi câu nói kia.
Tôi…
Tôi tát một cái lên trán mình làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Kim chủ nghi hoặc không hiểu hỏi sao tôi lại làm vậy.
Tôi biết rõ nơi này không thích hợp ở lại lâu, tuy rằng hai cái đùi bị hắn ngồi đến không còn cảm giác nhưng vẫn cố gắng bạo phát tiềm năng cực hạn của cơ thể người, bế người lên liền ôm đến phòng ngủ đặt vào trong chăn, cúi đầu nói: “Tôi… tôi đi hâm nóng mỳ vằn thắn.”
Tôi vừa mới chuẩn bị đi, lại bị kim chủ kéo tay lại.
Não tôi trong nháy mắt hoạt động với công suất lớn, hình ảnh như đã từng xảy ra nổi lên trong đầu, trong đầu tôi lúc này chỉ có một ý