Ánh rạng đông xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi trên thảm cỏ, giọt sương trong lá cây xoay chuyển thành thất thải quang mang hoa mỹ.
Xuyên thấu qua đá khúc xạ, ánh sáng bắn vào trong nham động.
Lạc Lạc giật giật mí mắt, cảm thấy ánh sáng có chút chợt hiện vào mắt, nàng bản năng giơ tay che kín cái trán.
Rốt cuộc thấy rõ sắc trời, thì ra đã là sáng sớm rồi.
Chợt, nàng tựa như nhớ tới cái gì thả tay xuống, sau đó chuyển động cánh tay, cuối cùng chống đỡ ngồi dậy.
“A? Ta có khí lực rồi.” Nàng vui mừng lên xuống trái phải nhìn cánh tay băng bó của chính mình, hình như không đau cho lắm.
Ngoài vui mừng ra, nàng phát hiện trong động tựa hồ thiếu đi một người.
Xoay người nhìn quanh bốn phía một chút, trống rỗng.
“Ngân diện soái ca ca chắc sẽ không đem mình bỏ lại còn chính mình thì đi rồi chứ?” Thật không có nghĩa khí! Tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi hái thuốc qua, cũng tính là giúp đỡ lẫn nhau mà.” Nàng cau mũi một cái lầm bầm làu bàu.
Mấp máy miệng nhỏ, nàng rất nhanh đem hắn ném ra sau ót, tiếp tục vì tay của nàng mà vui mừng.
“Kế tiếp mình nên đi hỏi thăm nhà Thượng Quan của triều đình ở đâu, mới có thể nhờ ăn nhờ ở được.” Nàng nói thầm mà bàn tính.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ thần không biết quỷ không hay mà chui vào nhà Thượng Quan lại không để nhà Thượng Quan phát hiện thân phận của nàng đã thay đổi thế nào, thì ngân diện mỹ nam trở lại.
Nàng dùng một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không phải đi rồi sao?”
Môi mỏng hắn nhấp một chút, chỉ là dùng đuôi mắt liếc nhìn nàng: “Ta luôn chỉ giết người, không cứu người, ta cứu một người thì sẽ không cho phép người kia chết.”
Nghe vậy, Lạc Lạc cười híp mắt đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu thật cao lên: “Nhưng…….Độc rắn của ta đã giải hết, sẽ không chết nữa a.”
Hắn quét mắt nhìn thân thể gầy ba ba của nàng: “Ngươi sẽ đói chết.”
Nói xong, hắn đem vật cầm trong tay túi giấy dầu nhét vào trong tay nàng: “Ăn thứ gì đi.”
Lạc Lạc xé giấy dầu ra, nhìn thấy ổ bánh ngô nóng hổi, khói thức ăn