Lạc Lạc lấy lại tinh thần, có chút xảo quyệt mà bày sự khoan dung.
Hai tay nàng ôm vai đi vài bước, dừng lại ở trước mặt hắn.
“Muốn ta gọi ngươi ca ca…….có hơi khó à, ta cũng sẽ không gọi một người thực bình thường làm ca ca, một chút cũng không thể bảo vệ được muội muội đáng yêu ta đây, nhận rồi không phải rất nhàm chán.”
Thượng Quan Lăng Phi sửng sốt một chút, có chút ấm ức bị coi thường.
“Ta đương nhiên có thể bảo vệ ngươi.”
“Ngươi?” Lạc Lạc đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó rung đùi đắc ý.
Con mắt hắn thấp xuống nhìn đôi chân của mình một chút, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Ngươi xem thường đôi chân ta không đi được?”
Lạc Lạc lắc đầu một cái, ánh mắt rất thản nhiên lườm hắn một cái: “Ta tại sao phải xem thường đôi chân của ngươi không đi được, điều này có liên quan đến năng lực của ngươi sao? Nếu có liên quan thì ta muốn suy nghĩ một chút có phải nên bắt đầu xem thường ngươi hay không……..”
Nghe được lời nói của nàng, tròng mắt đen của hắn phức tạp mà nhìn nàng: “Không liên quan, dù cho đôi chân của ta không thể đi được, ta cũng biết võ công.”
“Ngươi biết võ công?” Ánh mắt của nàng sáng long lanh mà trợn to, đen bóng đen bóng.
Hắn mím môi, trong lúc vung tay, mấy cây ngân châm “Vút vút” đính vào trên cây cột.
Lạc Lạc chạy tới, đưa tay sờ sờ những cây ngân châm kia.
Chu choa!
Nửa cây ngân châm cũng đâm vào cột rồi, võ công mạnh hơn nàng rất nhiều nha!
Nàng từ từ mà chạy về, cười híp mắt tuyên bố: “Được rồi, thấy võ công của ngươi có phần mạnh hơn ta, ta liền gọi ngươi ca ca vậy.”
Khóe miệng của hắn kéo ra, nhất thời cảm thấy nàng giống như được tiện nghi còn ra vẻ.
Lạc Lạc không có để ý đến tâm tư buồn bực của hắn, nàng vui vẻ đi vòng ra phía