Không biết lúc đó đã trôi qua bao lâu, trong cạm bẫy ngoại trừ tiếng hít thở, không có âm thanh nào khác.
Lạc Lạc bắt đầu cảm thấy mắt hơi mỏi mệt, ánh mắt của nàng từ từ nhắm lại.
Bóng đêm sâu hơn, nàng bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, khiến nàng không tài nào ngủ nổi.
Nàng cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, ánh mắt của hắn sáng long lanh như cũ mà mở ra, không biết đang nhìn ở đâu.
“Vô Triệt ca ca.” Giọng nói của nàng trong sự yên tĩnh nghe qua mang theo ý vị làm nũng của tiểu cô nương.
“Hử?” Hắn chuyển con mắt nhìn nàng, ánh mắt trong lúc vô tình để lộ ra nhu hòa.
Lạc Lạc nửa mơ nửa tỉnh mà hôn môi hắn một cái, sau đó giương mắt nhìn hắn.
“Vô Triệt ca ca, ta cảm thấy hơi lạnh, ngươi ôm ta ngủ có được không?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, rất hồn nhiên, không có một chút xíu tạp chất giảo hoạt nào.
Hắn rất tự nhiên thuận theo ý nàng: “Ừ, ta ôm ngươi ngủ là được.”
Cẩn thận mà tránh đi đao nhọn, hai tay của hắn từ từ vòng trên thân thể nàng.
Khi cánh tay có lực của hắn đem nàng đặt vào lòng, nhiệt độ cơ thể của hắn từ từ vây quanh nàng.
“Cám ơn nha.”
Lạc Lạc đối với ánh mắt cong con của hắn mà cười rất ngây thơ, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ tràn đầy ngây thơ chất phác của nàng, hắn có chút ngỡ ngàng.
Đầu óc trống rỗng, giống như trí khôn tính toán gì đó đều rời hắn mà đi.
Thời gian, trong lúc tĩnh lặng chậm rãi chảy xuôi.
Dần dần, hắn cũng cảm thấy hơi mỏi mệt.
Nhìn vẻ mặt ngủ của nàng, kìm lòng không được, hắn chủ động hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó tim đập thật nhanh mà nhắm mắt lại.
………..
Trong lúc ngủ mơ, hắn đột nhiên bị một vài tiếng vang làm cho tỉnh giấc.
“Ken két………Ầm ầm……….”
Hắn lập tức mở mắt, chỉ thấy cửa đóng trên nóc được mở ra, rọi xuống vài ánh lửa, khung sắt uy hiếp hắn cùng Lạc Lạc cũng từ từ mà dâng lên.
“Thập