Ánh mắt của Thương Nguyệt Vô Triệt cuối cùng dời đến trên người Lạc Lạc, cười đến càng thêm rực rỡ.
Không khí của hiện trường có chút trở nên tế nhị.
Có lẽ là hoàng đế tuyên bố quá đột ngột, cho dù phụ thân đại thần hay là con gái thiên kim đều không có chuẩn bị.
Lén lút, đều ở dáng vẻ giả trang của chính mình.
Chỉ chốc lát sau, từ ánh mắt mong mỏi của mọi người ở phía dưới, lão hoàng đế vừa từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên cột lụa đỏ đưa cho thái giám hầu hạ bên cạnh.
Thái giám nhận lấy tên, xoay người đi tới giao cho Thương Nguyệt Vô Triệt.
Thấy tên lụa đỏ này, vẻ mặt của những người khác có chút quái dị.
Ngộ nhỡ tên trúng người làm sao đây?
Lão hoàng đế vuốt chòm râu, hiểu rõ mà mỉm cười nói: “Chúng khanh gia hãy yên tâm, mũi tên này là dùng ngưng sáp đúc thành, sẽ không làm người bị thương, tài bắn cung của Thập Tam luôn làm trẫm yêu thích nhất, vì thế………”
Ngay sau đó, ánh mắt của hoàng thượng chuyển sang Thương Nguyệt Vô Triệt: “Thập Tam, hôm nay phụ vương muốn nhìn thử tài bắn cung mới của con, con phải nhắm trúng vương phi ở đây hơn nữa dưới tình huống tên bắn ở trước mặt không được chạm đến bất kì nơi nào trên người nàng, làm được không?”
Đây là một thách thức đòi hỏi kỹ thuật cao, tên đúc từ nến vốn dĩ giống như tên thiếu đi cường độ trương dương, bắt được độ mạnh yếu ra sao chính là cái khó khăn, huống hồ còn phải dựa theo yêu cầu hà khắc của hoàng thượng để bắn tên.
Thương Nguyệt Vô Triệt không có lên tiếng, chỉ là mỉm cười tiếp nhận tên lụa đỏ.
Ánh mắt của hoàng thượng lóe ra ám quang khảo nghiệm, mơ hồ xen lẫn mong đợi, một người phụ thân kỳ vọng đối với đứa con.
Chỉ thấy cổ tay của Thương Nguyệt Vô Triệt vừa chuyển, tên lụa đỏ trong tay xoay tròn mấy vòng, lụa đỏ lóa mắt vòng xoáy mỹ lệ.
Một tay kia bắt lấy cung, nâng cung lên, hắn ngửa cung hướng về giữa không trung, ngưng thần, giương cung……..
Mây trắng lúc có lúc không, trời xanh bát ngát, một cung một tên