Nhìn trong đôi mắt trong suốt thuần khiết kia của Lạc Lạc lộ rõ sự giễu cợt, vừa ngây thơ vừa tà ác.
Thương Nguyệt Lưu Vân thu lại tròng mắt đen, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh sâu.
Thật là một Tiểu Oa Nhi không biết trời cao đất rộng.
Che dấu chê cười trong lòng, hắn tiêu sái mà ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh Lạc Lạc, sáo ngọc trong tay dưới ánh sáng nhàn nhạt lộ ra hào quang óng ánh trong suốt.
“Tiểu Oa Nhi, ngươi biết ta là ai sao?”
Lạc Lạc cười ngọt ngào, lắc đầu: “Ha ha……..Không biết! Hơn nữa…….Ta cũng không có hứng thú biết ngươi là ai.”
Nụ cười ngây thơ, ánh mắt uông uông, mang theo giọng rất trẻ con của đứa trẻ bình thường.
Nhưng, Thương Nguyệt Lưu Vân lại cảm giác ra sự giễu cợt vượt quá số tuổi kia trong giọng nói của nàng.
Tròng mắt đen thu lại của hắn từ từ trở nên sắc bén.
Âm thầm thu lại cổ cảm giác quái dị kia trong đáy lòng, hắn ôn hòa mỉm cười với nàng: “Ta đứng thứ mười hai, là ca ca của Vô Triệt, cũng là đại bá tương lai của ngươi.”
Lạc Lạc khiêu khích mà hừ nhẹ: “Ta không thừa nhận ngươi.”
Thương Nguyệt Lưu Vân vẫn chưa nói chuyện, Nhược Phàm đứng ở một bên nhịn không được lên tiếng: “Thượng Quan Lạc Lạc, ngươi quá vô lễ, ngay cả Thập Tam gia cũng không dám nói chuyện như thế với Thập Nhị gia, chẳng lẽ phụ thân ngươi không dạy lễ phép sao!”
Lạc Lạc nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, xen lẫn một tia tức giận.
Ảm đạm chính là nàng vĩnh viễn cũng không thấy được cha ruột của nàng, giận là người này không biết sống chết mà gián tiếp chỉ trích nàng không có gia giáo!
Siết chặt quả đấm, nàng tức chết người không đền mạng mà hất cằm lên: “Thật xin lỗi, cha ta đúng là không có dạy qua ta cái gì mới được tính là lễ phép, cho nên….....Ảnh hưởng tới sự thanh tịnh của người khác không biết có được tính là không có đạo đức hay không?”
Nàng sẵng giọng trở về, cha là Thượng Quan Hành bây giờ, dù sao trước kia của nàng là ba, không phải cha!
“Ngươi………”
“Nhược Phàm, ngươi lui về một bên.” Thương Nguyệt Lưu Vân ra lệnh nói.
Cho dù trong lòng nghĩ nên vì chủ tử bất bình dùm, nhưng Nhược Phàm vẫn nghe lệnh lui về một bên.
Thuận theo, Thương Nguyệt Lưu Vân ôn hòa xin lỗi: “Quấy rầy đến đệ muội thanh tịnh thật là áy náy.”
Lạc Lạc quăng cho hắn một cái liếc mắt, sau đó quay mặt sang nơi khác