Thuận thế nhìn, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Thương Nguyệt Vô Triệt khuôn mặt trắng xanh bay vút ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt kia, hình như đang chịu đựng khổ sở lớn lao.
Lạc Lạc hết sức phấn khởi mà chạy ra khỏi đình, ngón tay bé nhỏ chỉ về một phương hướng, vô cùng tốt bụng mà chỉ điểm.
“Vô Triệt ca ca, nhà vệ sinh ở phía bên đó, mau đi đi, nếu không sẽ không kịp nga!”
Giọng nói của nàng rất lớn rất trong trẻo, xen lẫn ý cười nồng đậm, trên mặt càng thêm vẻ đắc ý hả hê.
Thương Nguyệt Vô Triệt nghe được lời của nàng, hung tợn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Nói nhảm, hắn đương nhiên biết!
“Thượng Quan Lạc Lạc, cái người chuyên gây họa ngươi, chút nữa ta lại thu thập ngươi!”
Thương Nguyệt Vô Triệt nghiến răng nghiến lợi hận vẻ mặt hung ác hận không thể đem nàng chặt thành trăm mảnh.
Lạc Lạc cười híp mắt ngước cổ nhìn hắn, mắt chớp chớp rất vô tội: “Vô Triệt ca ca, ngươi còn không mau đi nhà vệ sinh a, còn không đi nữa có thể chút nữa liền có người phải đi trong quần.”
“Ngươi……..” Thương Nguyệt Vô Triệt vừa động khí, bụng lại phát ra một hồi kêu ‘cô’.
Hắn khổ sở che bụng, thiếu chút nữa nhịn không được.
Hung tợn mà lại trợn mắt nhìn nàng một cái, hắn không thể không giải quyết vấn đề sinh lý trước.
“Nợ này ngày sau ta nhất định tính với ngươi!”
Ngay sau đó, hắn không kịp ngoảnh đầu liền thi triển khinh công bay về hướng nàng chỉ.
Nhìn bóng dáng áo trắng nhẹ nhàng của hắn biến mất, Lạc Lạc giống như phất trần vỗ tay một cái.
“Đại công cáo thành! Lần này đủ cho ngươi chịu được, biết sự lợi hại của ta rồi chứ, xem ngươi sau này còn dám trêu chọc ta hay không.”
Nói xong, nàng đối với phương hướng của Thương Nguyệt Vô Triệt giả trang thành một cái mặt quỷ to.
Thương Nguyệt Lưu Vân đi tới, vừa vặn đem lời của nàng một chữ cũng không sót nghe vào trong tai.
Hắn trầm ngâm mà nhìn về phương hướng của Thương Nguyệt Vô Triệt, sau đó thấp con mắt quan sát khuôn mặt tươi cười hả hê của