Mùi hôi thối ngày càng gần, Lạc Lạc chỉ có thể kinh khủng trở mắt nhìn một ít phân và nước tiểu ở trước mặt.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn bất tỉnh ngay lập tức!
Cảm giác bất đắc dĩ cùng bất lực, việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ là nhắm mắt và chờ đợi mùi thối vây quanh nàng
Chợt vang lên một tiếng: “Bùm Phốc——”
Hình như có thứ gì bay tới, rồi đột nhiên nàng cảm thấy vùng eo bị ôm, có người nhấc nàng lên
Sau đó một đôi tay ôm lấy nàng, cả thân thể nàng được người ôm bay lên.
Nàng vội vàng mở mắt , gương mặt tuấn tú của Thương Nguyệt Vô Triệt lập tức đập vào mi mắt, lông mày hắn nhíu chặt, đáy mắt mơ hồ lấp lánh lửa giận.
Hắn giận cái gì? Người nên giận lúc này phải là nàng chứ!
Gió ù ù thổi lướt qua, chọc cho những sợi tóc của hắn bay loạn, phất qua gương mặt tuyệt mỹ của hắn, yêu nghiệt động lòng người, chỉ là, nhìn hắn giờ phút này bĩnh tĩnh như vậy làm cho lửa giận của nàng tăng vọt
Trong chốc lát, hắn ôm nàng xoay tròn giữa không trung rồi an toàn rơi xuống đất
Mũi chân vữa chạm vào dất, Lạc Lạc không hề báo trước mà đưa tay tát hắn một cái: “Bốp! Thương Nguyệt Vô Triệt, ta hận ngươi!”
Thương Nguyệt Vô Triệt không kịp phòng bị, cứng rắn chịu một cái tát của nàng, gương mặt tuấn tú nổi lên một tầng ửng đỏ hình năm ngón tay.
Mắt chợt lóe, hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình. Ngay sau đó, hắn cười nhạt nhìn về phương hương của Thương Nguyệt Lưu Vân.
“ Cảnh Vương Gia, người lại phí tâm tư đùa giỡn với hai vợ chồng chúng ta, muốn giúp chúng ta tăng thêm tình cảm à, nhưng sao người không tự mình ra tay mà lại sai người khác làm, hành động như thế rất khó làm được chuyện lớn đó”
Nói xong ánh mắt trào phúng của hắn chuyển sang bóng dáng Nhược Phàm đang lảo đảo từ trong nhà xí đi ra.
Nhược Phàm che ngực, bước chân không ổn định, khóe môi còn lưu một vệt máu
“Phốc khụ…” Hắn lê bước hướng đến bên Thương Nguyệt Lưu Vân, xấu hổ cúi thấp đầu
“ Thập nhị gia, thuộc hạ đáng chết”
Thương Nguyệt Lưu Vân lạnh lùng liếc hắn một cái, thầm quát: “Vô dụng, đứng sang một bên đi”
Nhược Phàm không dám lên tiếng, lui về sau một bước, đứng phía sau Thương Nguyệt Lưu Vân
Nhìn tình hình trước mắt, Lạc Lạc rất nhanh đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Nàng hiểu lầm Thương Nguyệt Vô Triệt mất rồi!
Bàn tay nhỏ bé ban nãy đánh người của nàng không tự chủ giấu ra phía sau, nàng cắn môi, nhẹ nhàng đến bên người Thương Nguyệt Vô Triệt để bày tỏ tình hữu nghị.
Biết sai có thể sửa không phải là tốt hơn sao, 囧!
Thương Nguyệt Lưu Vân cười nhẹ một tiếng: “Thập tam đệ, để cho ngươi chịu một cái tát, là ta không tốt, chỉ tại người hầu không nghe lời, khi về ta sẽ giáo huấn hắn đàng hoàng, mong Thập Tam đệ không cần để ý”
Không đợi Thương Nguyệt Vô Triệt trả lời, Lạc Lạc lên tiếng trước. Nàng rất thân mật ôm lấy cánh tay Thương Nguyệt Vô Triệt, cười híp mắt, vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt thị uy nhìn chằm chằm vào Thương Nguyệt Lưu Vân
“ Triệt ca ca làm sao sẽ để ý chứ, đại bá ngươi thật không hiểu phong tình, có câu đánh là tình, mắng là yêu, ta và Triệt ca ca liếc mắt đưa tình đấy”
Để chứng minh hành động của mình, Lạc Lạc ngọt như mật ôm lấy hông Thương Nguyệt Vô Triệt, lắc lắc làm nũng
“Vô Triệt ca ca, ngươi cúi đầu xuống”
Thương Nguyệt Vô Triệt nhíu mày nghi hoặc, hắn nhìn đôi mắt cười đến rực rỡ như ánh sao và gương mặt đáng yêu của nàng, môi mỏng nhàn nhạt cong lên tràn ra một nụ cười, làm dấu vết năm ngón tay nhạt đi một chút.
Hắn theo ý nàng thoáng khom người, có chút mong đợi muốn xem nàng sẽ làm như thế nào.
Lạc Lạc bưng lấy mặt của hắn, chu môi, đặt xuống một nụ hôn thật kêu
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại chạm vào gương mặt, mềm mềm, ấm ấm, làm cho hắn có cảm giác ngọt ngào.
Hắn cười, cười đến nhu hòa, sủng nịnh.
Hắn cũng làm theo nàng, đặt xuống một nụ hôn ở cái trán mịn màng